Sau một thoáng mơ hồ ngắn ngủi, tôi đã hoàn toàn tỉnh lại từ cảnh mộng.
Tôi vẫn đang ở trong phòng bệnh, ánh nắng chói mắt khiến trước đó tôi vốn luôn ở trong hoàn cảnh tối tăm cảm thấy không quen lắm. Vẫn may, cảm giác không quen này1chỉ là tạm thời.
Tôi chớp chớp mắt, cảm thấy cơ thể vô cùng mệt mỏi, thương tích trước đây tựa như đã trở nên nặng hơn, cảm giác trống rỗng trong cơ thể khiến tôi vừa mệt vừa buồn ngủ, mí mắt nặng trĩu.
Lúc cửa phòng bệnh được mở ra,8tôi nhướn mắt lên, nhìn thấy Trần Hiểu Khâu, có điều, cơn buồn ngủ đã ập đến, tôi cũng không gượng nổi nữa, chỉ thấy Trần Hiểu Khâu nhướn mày, tỏ vẻ kinh ngạc thì tôi đã lập tức thiếp đi.
Ý thức của tôi chìm vào bóng tối, không còn2một chút cảm nhận nào.
Lần thứ hai tỉnh dậy, cảm giác mệt mỏi của cơ thể vẫn còn, người nặng tựa như đang đeo chì, không mở nổi đôi mắt.
Âm thanh bên tai từ mơ hồ chuyển qua rõ ràng, rồi lại trở nên mơ hồ, bên cạnh đang có4không ít người, nhưng không mấy chốc, họ đã đi hết, trong phòng yên tĩnh trở lại.
Tôi lại thiếp đi.
Đến khi tỉnh giấc lần thứ ba, cuối cùng tôi cũng đã thực sự tỉnh ngủ.
Trong phòng sáng choang khiến tôi cứ ngỡ mình chỉ ngủ được một lúc.
Dẫu vậy, thân thể và tiềm thức cho tôi biết, chắc không phải như vậy.
“Anh tỉnh rồi?”
Tôi nghe thấy tiếng nói, quay đầu lại thì nhìn thấy Trần Hiểu Khâu.
Tôi lại rơi vào bàng hoàng, không biết rốt cuộc mình đã ngủ lì bì trong bao lâu.
Trần Hiểu Khâu vốn quan sát rất nhạy bén, đã nhận ra thắc mắc của tôi, trả lời ngay: “Qua Tết luôn rồi.”
Tôi sững sờ nhìn Trần Hiểu Khâu. Sắc mặt cô ấy không tốt lắm, tinh thần cũng có vẻ mệt mỏi, tựa như đã thức trắng mấy đêm liền.
“Anh đã hôn mê năm sáu ngày trời. Hôm nay là ngày thứ sáu. Tết dương qua luôn rồi.” Trần Hiểu Khâu nói rõ hơn: “Chuyện trước đây xảy ra ở quầy y tá, anh có tham gia không?”
Tôi gật đầu, những vẫn chưa định thần hẳn.
Tôi chưa từng ngủ mê lâu như vậy, nhưng ngủ mê thì tôi đã trải qua rồi.
Mất quá nhiều năng lượng, tôi sẽ lập tức rơi vào tình huống này. Tệ hơn nữa thì tác dụng phụ sẽ phát tác.
Tôi chợt cảm thấy kinh ngạc.
Vì tác dụng phụ không xuất hiện.
Lẽ nào Diệp Thanh vẫn đang gánh tác dụng phụ của tôi?
Quan hệ giữa hai chúng tôi không phải đã chấm dứt rồi sao?
Tôi thực sự không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Anh đã nhìn thấy gì và làm gì?” Trần Hiểu Khâu hỏi thêm.
Ánh mắt của tôi đã có lại tiêu cự, nhìn Trần Hiểu Khâu, nhưng chưa vội trả lời.
Tôi cảm thấy thái độ của Trần Hiểu Khâu đối với tôi đã có một số thay đổi nhỏ.
Giọng điệu tra hỏi cấp bách ấy, khiến tôi thấy khó chịu.
Cô ấy tỏ ra xa lạ đối với tôi cũng không lạ. Xét cho cùng thì đối với cô ấy, tôi là một kẻ lạ lẫm đáng nghi. Nhưng cái lạ là giọng điệu hỏi cung của cô ấy.
Cửa phòng vang lại tiếng bước chân, có người đẩy cửa đi vào, ánh mắt điềm tĩnh ẩn chứa sự âu lo ấy sau khi trông thấy tôi thì lập tức bừng lên vẻ vui mừng.
“Anh.”
Vừa thốt lên một tiếng, tôi nhìn thấy vẻ vui mừng trên khuôn mặt con bé đã vụt tắt, ngờ vực, hoang mang và sau cùng là chợt tái mặt, rồi rơi vào trầm lặng.
Tôi thấy tim mình thắt lại, càng cảm thấy có gì đó bất thường.
Bỏ qua thái độ của em gái đối với tôi, thái độ trước đó của nó mới là vấn đề lớn.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Tôi cố gắng giữ bình tĩnh: “Năm sáu ngày nay đã xảy ra chuyện gì?”
Hai người kia đều không đáp.
Em gái chỉ tỏ vẻ lúng túng hơn. Nó cúi mặt, vẫn chưa vào cửa. Cái biểu hiện này của nó, tôi là người hiểu nhất. Khi làm chuyện gì đó, thà chết cũng không chịu nhận thì liền có dáng vẻ này. Cũng không tranh cãi, chỉ giữ im lặng, khiến người ta vừa tức vừa bế tắc.
Bây giờ tôi thấy tức nhiều hơn.
Tôi đã có được phỏng đoán.
Ban đầu khi biết có kẻ sống thay tôi, tiếp xúc với người thân và bạn bè của tôi, thay thế chính tôi, tôi chỉ cảm thấy tuyệt vọng. Sau khi biết kẻ ấy không phải là mình, tôi chỉ lo lắng cho an nguy của họ. Tôi cũng không hề có suy nghĩ thừa thãi, chứ đừng nói là tức giận và hận thù.
Ngay lúc này, tôi mới cảm thấy tức giận.
Sự phân biệt đối xử của họ đối với tôi và cái thứ kia khiến tôi tức giận, cái thứ ấy đã thừa dịp tôi đang yếu ớt, tận dụng mọi thứ để làm chuyện gì đó, hành vi này cũng khiến tôi tức giận.
Tôi hiểu, lúc này mà để tình cảm lấn át lý trí thì không phải chuyện tốt.
Tuy nói tình cảm là do quan tâm mà sinh ra, lý trí phần nhiều không đến từ sự lo lắng quan tâm, nhưng đối với người thân thiết, họ sẽ không suy xét sự khác biệt trong ấy một cách thật “lý trí”, mà chỉ cảm thấy người đang sống đầy tình cảm kia khiến họ muốn tránh xa, khiến họ muốn được gần gũi với cái kẻ lý trí kia.
Tôi hít thở thật sâu đến mấy lần, ngực phập phồng dữ dội, nén xuống cơn tức trong lòng, đối diện với hai người họ bằng thái độ điềm tĩnh nhất có thể.
“Vào trước đi. Chắc em cũng biết chuyện ở quầy y tá rồi.” Tôi nén cơn giận, chậm rãi nói, chống tay nhổm người ngồi dậy.
Em gái chần chừ một lát, liếc nhìn Trần Hiểu Khâu, rồi mới đi vào, đóng cửa lại.
Hành động này lại khiến tôi càng thêm tức.
Bây giờ trong lòng em gái, tôi còn không bằng Trần Hiểu Khâu!
Hai người vốn không tiếp xúc nhau nhiều, một người là em gái tôi, một người chỉ là đồng nghiệp mới của tôi.
Tôi rũ mắt xuống, siết chặt nắm đấm.
Lúc này Trần Hiểu Khâu đã lên tiếng: “Chuyện ở quầy y tá, anh đã tham gia bao nhiêu?”
“Tôi chỉ cứu được Lý Vọng Khê. Chắc hai người đang có hai đoạn kí ức, một đoạn cô ta đã chết, đoạn còn lại là hiện tại cô ta vẫn còn sống. Hoặc là, hai người chỉ biết tối ấy ở quầy y tá đã xảy ra chuyện gì đó, còn cụ thể thế nào thì hoàn toàn không rõ.” Tôi đáp.
Trần Hiểu Khâu gật đầu: “Chúng tôi có hai đoạn kí ức. Có điều, Lý Vọng Khê đã chết rồi.”
Tôi kinh ngạc nhìn Trần Hiểu Khâu.
Vẻ mặt của em gái cũng thế, chỉ là lộ rõ ra ngoài hơn tôi.
“Mới tối hôm qua. Tối hôm qua, cô ta đã bị giết trong bệnh viện.” Trần Hiểu Khâu xoa xoa thái dương, chau mày lại: “Không phải thế, mà là bạn trai cô ta hiện giờ đang ở bệnh viện. Lúc nuôi bệnh ban đêm cho bạn trai, cô ta đã chết luôn ở đấy. Bạn trai cô ta đã nhìn thấy toàn bộ quá trình, hiện tại tình trạng của anh ta đang rất tệ, vẫn chưa thể nói rõ rốt cuộc là tại sao. Còn nguyên nhân tử vong, kết luận ban đầu là bị bóp cổ chết.” Trần Hiểu Khâu thả tay xuống: “Trong quá khứ vốn có thì cô ta cũng đã chết như thế.”
“Hung thủ đâu?” Tôi buột miệng hỏi.
Tên tấn công Lý Vọng Khê không phải ma, cũng không phải linh hồn, mà giống con người hơn, có hình thể, có thể nhìn thấy, cũng có thể chạm vào.
Trần Hiểu Khâu lắc đầu: “Camera giám sát không quay thấy. Tên bị bắt trước đó đã tự sát trong buồng tạm giam, còn để lại di ngôn viết bằng máu.”
Cô ấy để lộ ra vẻ mệt mỏi: “‘Chủ ta Meditation, chúa tể muôn loài, ban cho ta sự sống vĩnh hằng, ban cho mi cái chết’, thời điểm chết suýt soát với Lý Vọng Khê.”
Cách làm này…
Mặt tôi chợt tối sầm: “Bây giờ lên mạng được chưa?”
“Được, thông tin đã được khôi phục. Nhưng đã xảy ra chuyện như vậy, không còn mấy người dám dùng. Trên toàn thế giới đều có những chuyện tương tự xảy ra, thông báo cũng đã được công bố.” Trần Hiểu Khâu nhìn sang tôi.
“Tôi muốn tra cứu một thứ.” Tôi đưa tay về phía Trần Hiểu Khâu.
Trần Hiểu Khâu nhìn tôi một lát, rồi đưa di động cho tôi.
Em gái cũng nhìn qua, ngập ngừng muốn nói, có lẽ đang muốn ngăn tôi lại.
Tôi mặc kệ hai người đó đang nghĩ gì, lập tức mở công cụ tìm kiếm lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com