“Đồ xấu xa!” Meditation đứng bật dậy, đá tôi phát nữa, rồi lập tức quỵ xuống trở lại.
Tôi chỉ còn biết cạn lời, mãi một lát sau mới thở dài hỏi: “Cô có sao không? Tôi có chút chuyện muốn hỏi cô, nói chuyện được chứ?”
Meditation nhìn1tôi một cái, đứng dậy chỉnh lại váy: “Đi theo ta.”
Nó hất đầu, ngông nghênh đi trước, có điều dáng đi hơi khập khiễng.
Tôi cũng không quan tâm đến thái độ của nó.
Ít nhất nó cũng chịu nói chuyện với tôi, có vẻ còn khá dễ nói8chuyện, tốt hơn nhiều so với những ý thức thần chết, ác quỷ kia, vốn không buồn để mắt đến tôi.
Có lẽ những ý thức ấy cũng không phải làm lơ tôi, chỉ là có sự đề phòng, lại gian xảo ma mãnh, vờ như không thấy2tôi, chứ thực ra là đang âm thầm quan sát.
Tôi đi theo Meditation đến phòng đọc sách, bây giờ mới để ý thấy hình như nơi đây là một tòa lâu đài, diện tích cực kỳ rộng.
Bên ngoài trời đã tối, ánh đèn trong lâu đài tối4om, chớp tắt chập chờn, tựa như đèn cầy có thể bị gió thổi tắt bất kì lúc nào.
Ánh trăng rọi vào phòng đọc sách cũng không sáng lắm.
Giá sách cao tầm hai tầng lầu trông rất hoành tráng. Cầu thang gác lên trên giá sách, dừng lại ở mép kệ sách lớn bằng một vách tường.
Đầu bên kia, tầng hai có một ban công vươn dài ra, trên ấy bày sofa và bàn nhỏ, trên dưới tường đều có treo vật trang trí. Có tranh sơn dầu, cũng có tiêu bản đầu lâu của thú săn được, còn có bức tranh kì lạ được vẽ lên tường.
Bàn đọc sách rất lớn. Sau khi Meditation ngồi vào, tôi chỉ còn thấy được cái đầu của nó.
Nó ra hiệu bảo tôi ngồi xuống, tôi đành ngồi lên chiếc ghế ở trước bàn đọc sách. Vừa ngồi xuống, cảnh tượng tôi nhìn thấy càng kì lạ. Thân thể Meditation đều bị bàn đọc sách che mất, cái đầu tựa như đang được gác lên mặt bàn.
“Nói đi, có gì muốn hỏi? Nếu tâm trạng bản tiểu thư tốt thì sẽ trả lời những câu hỏi ngu ngốc của mi.”
“Ma xuất hiện như thế nào?” Tôi đã suy nghĩ sẵn câu hỏi từ trước, nên bây giờ có thể hỏi ngay.
Ngô Linh từng nói với tôi, trên thế giới vốn không có ma, nói cách khác, nhân gian vốn không có ma. Sau khi ma xuất hiện, Ông Trời đã tìm cách đối phó chúng, tạo ra linh hồn, tạo ra người có năng lực, nhưng tất cả đều thất bại. Ma vẫn chưa bị tiêu diệt.
Trái lại, ma còn chiếm ưu thế và càng lúc càng mạnh, mạnh đến nỗi Ông Trời cũng chịu bó tay với chúng.
Điều này nghe ra cũng khá buồn cười.
Nhưng ngẫm lại, nó cũng hơi giống loài người. Trên thế giới vốn cũng không có loài người, sinh vật tiến hóa mới có loài người, rồi loài người thống trị thế giới, dã thú và thiên tai không thể tiêu diệt toàn bộ loài người, thế là, loài người thay đổi thiên nhiên. Núi non, sông ngòi, bầu trời, đại dương đều chịu ảnh hưởng. Tuy loài người chưa thể thay đổi thiên nhiên hoàn toàn, vẫn chưa có biện pháp để chống lại thiên tai một cách triệt để, nhưng xét cho cùng thì loài người đã có chỗ đứng vững vàng. Trừ khi lại có một siêu thiên tai nào đó, tiêu diệt toàn bộ loài người lẫn những sinh vật khác, thay đổi hoàn toàn môi trường, bằng không, loài người không thể nào bị diệt vong.
Xét xưa hơn nữa, phần lớn những sinh vật từng đứng đầu trong chuỗi thức ăn cũng đều như vậy.
Có lẽ Ông Trời không muốn giết sạch loài người, mà chỉ muốn tiêu diệt hồn ma. Nhưng sau khi nó đã dùng đủ mọi cách mà không giải quyết được vấn đề này, có khi nào nó sẽ tuyệt diệt loài người không nhỉ.
Chắc là không…
Ít nhất, thế giới tương lai đã chứng minh, hồn ma chiến thắng, trật tự xã hội được thiết lập lại, Ông Trời cũng chỉ đành thỏa hiệp, hoặc đã bị giết chết hoàn toàn.
Tôi vừa nghĩ ngợi những điều này, vừa đợi câu trả lời của Meditation.
Meditation nhìn tôi như nhìn thằng đần: “Sao mi lại hỏi câu hỏi ngu ngốc này? Ma đã có từ xưa rồi, bằng không loài người sẽ luân hồi về đâu? Người chết và người được sinh ra làm sao cân bằng được? Và biết kiểm soát như thế nào?”
Tôi sững người: “Cô đang nói Địa Phủ?”
“Địa Phủ? À, thế giới u minh.” Meditation ngẫm nghĩ, đã hiểu được cách dùng từ của tôi: “Nơi ấy là một trạm trung chuyển khổng lồ. Mọi người đều chịu phán xét, bị đeo gông cùm, rồi đầu thai vào nhân gian, có được kiếp sống mới.”
“Hệ thống này đã sụp đổ rồi đúng không? Địa Phủ đâu còn nữa.” Tôi lập tức nói.
Meditation gật đầu: “Đúng rồi.”
“‘Đúng rồi’ là sao?” Tôi khá hoang mang: “Đây hẳn là một chuyện lớn đúng không?”
“Đúng rồi.”
“Sau đó? Hệ thống ấy sụp đổ, vậy, hiện tại thì sao?”
Tôi trước giờ thực sự chưa từng nghĩ đến vấn đề này, chỉ lo lắng phải xử lý như đám hồn ma từ Địa Phủ đến đây thế nào.
Có điều, đoạn lịch sử này lại không thay đổi, khiến tôi thực sự kinh ngạc.
“Còn làm gì được nữa? Đã nhiều năm như thế, mi thấy đời sống của loài người có vấn đề gì không?” Meditation tiếp tục dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn tôi.
Tôi lại đực mặt ra.
Lịch sử vẫn bị thay đỏi. Chuyện vẫn xảy ra giống hệt, nhưng thời điểm đã thay đổi ư?
“Trật tự mới đã được thành lập?” Tôi thăm dò.
Meditation lắc đầu, không còn biểu cảm của trẻ con nữa, mà trở nên nghiêm túc: “Chỉ bỏ bớt một khâu dư thừa. Mi chưa từng suy nghĩ đến sao? Hành vi của ta là giết thẳng linh hồn. Giống như người vậy… hẳn mi là người có năng lực đúng không? Chắc chắn mi cũng đã từng giết chết hồn ma. Thế thì, những hồn ma ấy sẽ đi về đâu đây? Lỗ hổng do hồn để lại, làm sao bù đắp? Còn nữa, dân số thế giới đang tăng. Số lượng tăng hằng năm, những hồn ma ấy lại từ đâu mà đến?”
Tôi bàng hoàng nhìn Meditation.
“Địa Phủ chỉ là một trạm trung chuyển, đeo gông cùm cho mọi linh hồn, chỉ vậy thôi.” Meditation lạnh nhạt nói: “Không còn nó, luân hồi vẫn tiếp tục. Linh hồn mới ra đời từ hư không, liên tục không ngớt. Linh hồn cũ cũng sẽ tìm được bến đỗ của mình.”
“Nếu vậy… gông cùm mà cô nói, là gì thế?” Tôi có cảm tưởng như mình đã chạm vào cốt lõi của thế giới.
Tôi nhớ đến những sợi dây xích mình đã thấy.
Meditation nhìn tôi chằm chằm: “Vấn đề này đã không còn ý nghĩa nữa.”
“Hả?” Tôi lập tức hiểu ra. Địa Phủ đã mất, đồng nghĩa cũng không đeo gông cùm cho mọi linh hồn. Thế nhưng, tôi vẫn nhìn thấy những sợi dây xích ấy mà.
“Không mấy chốc, những gông cùm ấy sẽ sụp đổ. Ta luôn chờ đợi cái ngày đó đấy. Có điều, cũng khá là không cam tâm. Lúc ấy, chính là ngày chết thực sự của ta.” Meditation đau buồn nói.
“Giải thích một chút được không? Giải thích rõ ràng hơn. Tôi vẫn chưa hiểu mấy về gốc rễ của thế giới này. Ma, các cô, cả người sống…” Tôi chân thành hỏi.
So với những suy đoán mà Ngô Linh đã nói với tôi, chuyện Meditation biết e là gần với bản chất hơn.
Ngẫm kĩ lại, ngay khi con người chào đời là đã làm bạn với cái chết và nỗi sợ hãi cái chết.
Nếu có một ngày, trên thế giới xuất hiện linh hồn thì linh hồn xuất hiện đầu tiên, e rằng chính là linh hồn có liên quan đến cái chết.
Sau này xã hội biến đổi, ý thức con người biến đối, nhưng quan niệm về phương diện này vẫn tồn tại mãi mãi.
Meditation dẫu đã biến thành một bộ dạng buồn cười, nhưng cũng là một linh hồn đã tồn tại không biết bao nhiêu năm. Cả thế giới e là không còn bao nhiêu sự tồn tại lâu đời hơn nó.
“Một tên ngốc như mi mà đòi biết bản chất của thế giới? Đùa chắc! Phí thời giờ của bản cô nương!” Meditation đột nhiên đổi giọng, nhảy khỏi ghế chủ nhà to cao, cả người bị bàn đọc sách che mất, chỉ còn lộ ra đôi mắt.
Nó cũng lập tức nhận ra vấn đề này, liền bay lên, đứng trên bàn, từ trên cao nhìn xuống tôi.
“Linh hồn theo đuôi tầm thường kia, bớt đóng kịch đi! Mi cứ ngoan ngoãn theo sau lưng bản tiểu thư là được, chớ làm bậy!” Nói xong, lúc Meditation nhảy khỏi bàn, còn giẫm lên đùi tôi xem như ván đệm, chạy biến khỏi phòng.
Linh hồn tôi bị kéo đi, khi sắp sửa bay theo nó, Meditation chợt quay đầu lại, nổi giận đùng đùng.
“Mi làm gì đó?! Muốn nhìn trộm bản tiểu thư đúng không? Cút cho ta!”
Mặt nó đỏ gay, lập tức chụp lấy lưỡi hái xuất hiện giữa không trung, chém về phía tôi.
Cùng với tiếng quát đầy giận dữ, lực hút giữa tôi và Meditation bất chợt biến mất, tôi cảm thấy luồng lực hút từ thân thể mình truyền lại, cả người liền bay ngược về.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com