Hạ Thiên lần này đổi giọng, hắn không gọi Lãnh Băng Băng là cảnh sát tỷ tỷ:
- Tôi sẽ về.
- Đừng, không cần về nhà, tôi chưa về đâu.
Giọng điệu của Lãnh Băng Băng có chút uể oải:
- Tối qua tôi ở luôn trong cục công an thành phố, tìm nhân chứng cho Lãnh Hồng Bác, mất rất nhiều thời gian, cũng vừa xong việc.
- À, Lãnh Hồng Bác kia có việc gì không?
Hạ Thiên có chút tiếc nuối, thật ra hắn cảm thấy ŧıểυ tử kia tương đối khá, chẳng qua người này tối qua phá hư chuyện của hắn, làm hắn không thể xơi tái được cảnh sát tỷ tỷ.
- Không có gì, tôi đã tìm người bảo lãnh cho cậu ấy sau thẩm vấn, nhưng vì đề phòng mà tôi đã nói cậu ấy và Vương Vi không nên đến trường, vì thế hai đứa đến ở nhà tôi.
Lãnh Băng Băng khẽ giải thích:
- Bây giờ Hồng Bác và Vương Vi đã về nhà, tôi tạm thời không thể về, vì vậy cậu cũng đừng đi, cậu đến đó với bọn họ cũng không thích ứng.
Hạ Thiên có chút buồn bực:
- Băng Băng, không phải đã xử lý xong rồi à? Sao không về nhà? Cả tối chị chưa ngủ, bây giờ phải ngủ chứ?
Lãnh Băng Băng có chú chần chừ, sau đó nàng dùng giọng xin lỗi nói:
- Chồng, thật xin lỗi, tôi có chuyện muốn nói với cậu.
- Chuyện gì vậy?
Hạ Thiên ngây người, cảnh sát tỷ tỷ sao lại phải xin lỗi? Nàng nào có làm gì có lỗi với hắn?
- Chồng, tôi vốn không muốn tiếp tục làm cảnh sát, nhưng tối qua cục trưởng cục công an thành phố Bì Chí Mẫn đã đến xin lỗi, còn nói hy vọng tôi không từ chức. Tôi thấy anh ta rất chân thành vì vậy mà đồng ý, vì thế bây giờ tôi vẫn đi làm ở cục công an quận Đông.
Lãnh Băng Băng dùng giọng có chút xấu hổ nói, nàng biết rõ hôm qua Hạ Thiên rất vui vì nghe nói nàng không còn làm cảnh sát, nhưng bây giờ nàng vẫn làm cảnh sát, vì vậy hắn không vui nổi.
Hạ Thiên quả nhiên tức giận, nhưng hắn không nổi giận với Lãnh Băng Băng mà tức tối vì tên Bì Chí Mẫn kia, hắn bất mãn nói:
- Bì Chí Mẫn kia đúng là có bệnh, tôi phải đi đánh ông ta.
Hạ Thiên quả thật cảm thấy Bì Chí Mẫn có bệnh, đúng là cố ý gây khó khăn cho hắn. Trước đó cảnh sát tỷ tỷ đã quyết định không làm cảnh sát, vì sao tên ngốc Bì Chí Mẫn kia lại giữ cảnh sát tỷ tỷ lại?
- Đừng như vậy, thật ra cục trưởng Bì cũng chỉ nói như vậy mà thôi, anh ấy cũng không ép buộc tôi tiếp tục làm cảnh sát, chẳng qua tôi thích làm cảnh sát, vì vậy mới đồng ý, không liên quan gì đến cục trưởng Bì.
Lãnh Băng Băng vội vàng nói, hôm qua Bì Chí Mẫn bị Hạ Thiên cho ăn đòn, tối qua còn chủ động xin lỗi nàng, nếu bây giờ Hạ Thiên tiếp tục đánh người thì quá mức, vì vậy nàng không muốn sự việc như vậy phát sinh.
Khi thấy Hạ Thiên không nói gì thì Lãnh Băng Băng biết hắn mất vui, vì vậy nàng dịu dàng nói:
- Được rồi, đừng tỏ ra không vui, tôi có làm cảnh sát hay khôn thì cũng như nhau mà thôi, chỉ cần có thời gian thì tôi có thể cùng cậu, vẫn như trước kia mà thôi.
- Nhưng tôi muốn chị làm vợ chuyên trách.
Hạ Thiên có chút buồn bực, tối qua cảnh sát tỷ tỷ đã đồng ý làm vợ chuyên trách của hắn, đến hôm nay sự việc lại không giống.
- Tôi không phải vợ cậu sao?
Lãnh Băng Băng khẽ nói, giọng điệu dịu dàng hơn ngày thường rất nhiều:
- Được rồi, chồng, cục cảnh sát có việc, tôi phải làm việc, nếu rảnh sẽ điện thoại cho cậu ngay.
Lãnh Băng Băng cúp điện thoại để lại một Hạ Thiên đang rất bức bối.
- Sao vậy?
An Khả Khả vươn hai cánh tay tuyến trắng đến, nàng dùng bộ ngực không lớn không nhỏ nhưng cực kỳ đàn hồi ép lên lưng Hạ Thiên, hơn nữa còn cố ý ma xát:
- Anh điện thoại cho chị Băng Băng sao?
- Đúng vậy, hôm qua chị ấy nói sẽ không làm cảnh sát, kết quả là vừa nói lại, chị ấy vẫn làm cảnh sát.
Hạ Thiên buồn bực nói.
- Như vậy cũng có gì đâu, em nghe nói chị ấy rất thích làm cảnh sát.
An Khả Khả tiếp tục mát xa lưng đặt thù cho Hạ Thiên, hai bàn tay nhỏ bé còn chà xát lên ngực hắn. Nàng không quen biết Lãnh Băng Băng nhưng cũng đã từng gặp mặt, khi còn ở trong Kiều gia cũng được Kiều ŧıểυ Kiều nói cho biết. Nàng biết Hạ Thiên rất yêu Lãnh Băng Băng nhưng vẫn muốn tranh chấp, bây giờ Lãnh Băng Băng làm cho hắn mất vui, nàng quyết định dùng phương pháp của mình để giúp hắn vui vẻ.
Hạ Thiên lại làm cho An Khả Khả phải mở miệng cầu xin tha thứ một lần nữa, những cảm giác bức bối mà Lãnh Băng Băng mang đến chợt biến mất trong vô hình.
- Trời, đã trưa trật rồi kìa.
An Khả Khả đột nhiên duyên dáng kêu lên một tiếng:
- Em phải thức dậy ngay, chiều em còn phải đóng phim quảng cáo.
An Khả Khả nói và nhảy dựng lên, nửa giờ trước nàng cầu xin có vẻ mất hết sức lực nhưng bây giờ đã khôi phục lại rất nhiều, tất nhiên cũng vì công sức tẩy tủy của Hạ Thiên. Bây giờ với công lực của nàng thì tốc độ hồi phục thể lực là rất nhanh.
- Thời gian có vẻ không còn nhiều, em còn phải trang điểm, thử trang phục, sợ rằng không có thời gian ăn cơm. Bây giờ em không thể giúp anh được, anh ngủ một mình đi.
An Khả Khả nhan chóng mặc quần áo tử tế, sau đó nàng chạy ra ngoài để Hạ Thiên một mình trên giường.
Vài phút sau An Khả Khả chạy vào:
- Này, em đã nói với anh, tối nay em có thể quay về...Ủa, người đâu rồi?
An Khả Khả định quay lại nói tối nay mình có thể quay về cùng hắn, nhưng nàng còn chưa nói dứt lời thì phát hiện trong phòng chẳng có ai, giường trống trơn, Hạ Thiên đã biến mất.
- Đi cũng không nói một tiếng.
An Khả Khả cong miệng, nàng biết rõ Hạ Thiên tám phần là nhảy qua cửa sổ, nếu không nàng ở bên ngoài sẽ phát hiện ra.
- Đúng là lăng nhăng có số, không biết đi tìm ai rồi.
An Khả Khả thầm nói một câu, sau đó nàng xoay người đi ra.
Lúc này Hạ Thiên thật ra cũng vừa rời khỏi khách sạn Đế Vương, bây giờ hắn chưa muốn ngủ. An Khả Khả thật sự không thể ở cùng thì hắn phải đi, vì vậy An Khả Khả vừa ra khỏi phòng là hắn đã mặc quần áo chuẩn bị rời khỏi phòng.
Hạ Thiên muốn về dạy võ cho Vương ŧıểυ Nha, nàng đã luyện Phiêu Miểu Bộ được hai ngày, có lẽ đã rất tốt rồi. Nhưng hắn lại nhớ mình chưa tẩy tủy cho Liễu Vân Mạn và Thư Tịnh, hắn cần phải tìm hai nàng, sau đó cùng tẩy tủy, thuận tiện dạy cả võ công, như vậy sau này cũng không cân quá lo lắng cho an toàn của các nàng.
Hạ Thiên có quyết định như vậy, trước tiên hắn lấy điện thoại ra gọi cho Liễu Vân Mạn.