- ŧıểυ thư, cô đã nói thân thủ của Hạ Thiên rất cao, nếu trực tiếp tấn công lên người hắn là không thể, như vậy chỉ có thể đả kích tinh thần của hắn mà thôi. Vì vậy chúng ta mới quyết định giết chết đám phụ nữ của hắn, để hắn nếm trải nổi đau vĩnh viễn không quên. Tôi cảm thấy ý nghĩ của mình cũng là một cách tấn công tinh thần, đàn ông mà bị cắm sừng thì cực kỳ đau khổ.
Kim Dân Hạo rõ ràng cảm thấy ý kiến của mình là tương đối khá.
Masako Kimura hừ khẽ một tiếng:
- Nếu anh thật sự có bản lĩnh quyến rũ phụ nữ của Hạ Thiên, như vậy mới là đả kích, nhưng đáng tiếc là anh không thể, người khác cũng không. Tôi dám cam đoan, nếu anh có ý đồ như vậy sẽ bị Hạ Thiên xử lý ngay.
- Nhưng, ŧıểυ thư, làm như vậy ít nhất cũng ép Hạ Thiên mất mặt, dù sao cũng có ảnh hưởng rất lớn với hắn hay phụ nữ của hắn.
Kim Dân Hạo có chút không cam lòng bỏ qua ý nghĩ tốt của mình:
- Quan trọng là chuyện này đơn giản, không bị phát hiện, là chuyện một vốn bốn lời.
- Đợi đến sáng mai, nếu anh còn phát hiện ra đây là chuyện một vốn bốn lời, như vậy hãy đi làm.
Masako Kimura thản nhiên nói.
Kim Dân Hạo có chút mê hoặc:
- ŧıểυ thư, sao phải đợi đến ngày mai?
Masako Kimura không nói gì, với chỉ số thông minh của đối phương mà muốn hiểu ý của nàng thì quá khó.
Đúng lúc này điện thoại của Kim Dân Hạo vang lên, hắn nhận máy, không biết người bên kia nói gì mà hắn chợt hô lên kinh hoàng:
- Cái gì? Được, tôi biết rồi.
Kim Dân Hạo cúp điện thoại và nhìn Masako Kimura, giọng điệu có chút bất an:
- ŧıểυ thư, tất cả hình ảnh trên mạng đã bị xóa, những người đang xem ảnh, không biết bị dính virus hay gặp phải hacker, tất cả đều bị hack.
- Xem ra Hạ Thiên biết chuyện này.
Masako Kimura thản nhiên nói.
- ŧıểυ thư, đây rõ ràng là tin tức tốt, xem ra Hạ Thiên rất để ý đến chuyện này.
Kim Dân Hạo lập tức có ý nghĩ mới.
Masako Kimura dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Kim Dân Hạo, nàng không lên tiếng mà chậm rãi đứng lên, sau đó đi xuống khán đài.
Kim Dân Hạo tất nhiên chạy theo sau, vài phút sau hai người đi về phía ký túc xá. Bây giờ Masako Kimura quyết định làm một sinh viên tốt, vì vậy nàng ở lại ký túc xá, đại học Giang Hải có ký túc xá đặc biệt cho lưu học sinh, Masako Kimura, Kim Dân Hạo và Sơn Hạ Cương đều ở trong khu ký túc xá như vậy.
Kim Dân Hạo vừa đi vào trong ký túc xá thì lại nhận được một cuộc điện thoại, sau khi nghe máy thì vẻ mặt của hắn trở nên rất khó coi.
- Thế nào, lại có tin tức gì không tốt sao?
Masako Kimura nhàn nhạt hỏi một câu.
- Lạc Thành Tuấn chính là nhân vật chính trong những tấm ảnh thân mật với An Khả Khả đã nhảy lầu tự sát.
Kim Dân Hạo khẽ nói.
- Phải không? Đúng là trùng hợp.
Masako Kimura hừ khẽ một tiếng:
- Bây giờ anh còn cảm thấy ý kiến của mình là tốt nữa không?
Kim Dân Hạo không nói gì, hắn cũng biết trên đời không có chuyện trùng hợp như vậy.
- Tôi đã nói với anh rồi, Hạ Thiên không đơn giản.
Masako Kimura nhàn nhạt nói một câu rồi đi qua cửa chính ký túc xá, nàng vứt Kim Dân Hạo đứng lại một mình.
Lúc này dưới khách sạn Đế Vương có vài chiếc xe cảnh sát, vì trước đó mười phút có người nhảy lầu, cũng không phải là một mà là hai, một nam một nữ. Hai người này trần như nhộng, có thể nói là trơn bóng.
Trước nay bên ngoài khách sạn Đế Vương luôn có phóng viên canh sẵn, khi đám người này biết kẻ chết chính là Lạc Thành Tuấn và người nữ đại diện thì ùa lên. Bọn họ rất hưng phấn, đúng vậy, bọn họ không đau thương cho cái chết của nạn nhân, vì đối với phóng viên giải trí thì chuyện ngôi sao gặp chuyện không may giống như bọn họ dùng cơm, ví dụ như sự kiện hôm nay, ngày mai tin tức này khó tránh khỏi trang nhất.
Kiều Hiểu Phân lặng lẽ về khách sạn, nàng đi lên phòng cao nhất, nhưng nàng không thấy An Khả Khả, chỉ thấy Thái Lan ở phòng tiếp khách.
- Lạc Thành Tuấn nhảy lầu sao?
Khi thấy Kiều Hiểu Phân tiến vào thì Thái Lan khẽ hỏi.
- Ừ, tên khốn không biết xấu hổ kia cùng người đại diện nhảy lầu, đều chết, cả hai trần như nhộng.
Kiều Hiểu Phân khẽ nói, sau đó nàng hỏi:
- Hạ tiên sinh và An ŧıểυ thư đâu?
Thái Lan chỉ vào bên trong:
- Bọn họ đã vào trong, Hạ tiên sinh có lẽ sẽ qua đêm ở đây.
- Chị Lan, chị nói xem Lạc Thành Tuấn thật sự nhảy lầu...
Kiều Hiểu Phân khẽ hỏi.
Thái Lan không đợi Kiều Hiểu Phân nói xong mà cắt đứt lời:
- Đừng hỏi nhiều như vậy, tóm lại bây giờ sự việc đã xong, không liên quan gì đến chúng ta. Nhớ kỹ, dù phóng viên nào hỏi cũng nói không biết, đừng làm người ta liên hệ sự việc lần này với An ŧıểυ thư, hiểu chưa?
- Vâng, chị Lan.
Kiều Hiểu Phân khẽ gật đầu, thật ra nàng có chút hiếu kỳ, vì phụ nữ luôn là như vậy. Thực tế nàng không nói cũng biết Lạc Thành Tuấn tuyệt đối sẽ không nhảy lầu, việc này ngoài Hạ Thiên ra thì chẳng ai làm được.
Thực tế thì Thái Lan cũng biết rõ điều này, Hạ Thiên vừa nói Lạc Thành Tuấn sẽ tự sát, một lát sau Lạc Thành Tuấn thật sự tự sát, đây không phải hắn thì ai làm?
- Hạ tiên sinh này thật sự không thể động vào.
Thái Lan thầm nghĩ, nhưng lúc này trong lòng nàng cũng có vài phần khoái ý, loại người như Lạc Thành Tuấn chết đi thật sự quá tốt.
- Ư...
Một tiếng rên từ trong phòng ngủ truyền ra, tuy âm thanh không quá rõ ràng nhưng Thái Lan vẫn nghe thấy rất rõ.
- Được rồi, sự việc kết thúc, chúng ta coi như chưa có gì phát sinh, đi ngủ thôi.
Thái Lan nói một tiếng với Kiều Hiểu Phân, sau đó cùng nhau đi vào một gian phòng ngủ khác. Sau khi đóng cửa phòng lại thì các nàng cuối cùng cũng không còn nghe thấy âm thanh làm người ta đỏ mặt tía tai.
Nhưng không nghe được thì chẳng phải sự việc không phát sinh, lúc này trong phòng ngủ chính, nữ ngôi sao nổi tiếng An Khả Khả đã rất xứng danh, nàng cực kỳ chủ động cùng Hạ Thiên. Trong phòng ngủ đèn sáng trưng, làn da trắng muốt như bừng sáng, nhìn qua có vẻ hấp dẫn yêu dị. Những âm thanh thở gấp và rêи ɾỉ của nàng càng làm cho đàn ông phải sôi trào.
Đêm nay Hạ Thiên phóng ngựa như bay, hắn công thành nhổ trại, đánh giết An Khả Khả đến mức tơi bời và liên tục cầu xin, cuối cùng mới dừng chinh chiến, giảng hòa, ôm nhau ngủ.
Một giấc ngủ đến sáng hôm sau, tiếng chuông điện thoại quen thuộc đánh thức Hạ Thiên, hắn cầm điện thoại lên xem, là Lãnh Băng Băng điện thoại đến, vì vậy hắn tranh thủ nghe máy.