Hình Như Phu Nhân Của Ta Đã Có Người Trong Lòng

Chương 4

Trước Sau

break

Lúc này Lạc Tấn Vân đã cởi bỏ áo giáp, thay thường phục, đang định ra ngoài thì như nhớ ra điều gì đó liền quay đầu lại nói với nàng: “Nàng xuất thân từ danh môn thế gia, đừng đánh mất lễ độ của mình.”

Ý hắn là bảo nàng đừng ghen tuông, cố ý gây khó dễ cho Hạ Liễu Nhi.

Tiết Nghi Ninh khẽ cắn môi: “Thiếp biết, thiếp sẽ chăm sóc nàng ta thật tốt.”

Lạc Tấn Vân xoay người rời khỏi phòng, đi về phía phòng tiệc.

Tiết Nghi Ninh đứng nhìn theo bóng lưng hắn, ánh mắt tĩnh lặng, dường như không hề có chút tức giận nào.

Nha hoàn Ngọc Khê bên cạnh tiến lại gần, nắm lấy tay nàng, đau lòng nói: “Phu nhân…”

Tiết Nghi Ninh không có phản ứng. Thấy vẻ mặt thất vọng của nàng, Ngọc Khê gần như sắp khóc, nói: “Hay là chúng ta về Tiết gia, nói với lão gia và phu nhân, biết đâu bọn họ có thể đòi lại công đạo cho người.”

Tiết Nghi Ninh lắc đầu: “Phụ thân còn đang trông cậy vào tướng quân giúp ông ấy quay lại Hàn Lâm Viện, ông ấy có thể nói gì được chứ? Chúng ta đừng làm phiền bọn họ nữa.”

Ngọc Khê cuối cùng cũng không nhịn được nữa, vừa khóc vừa nói: “Thật quá đáng! Sao có thể như vậy chứ… Cho dù là người bạc tình nhất cũng không nạp thiếp nhanh như vậy… Phu nhân ngày đêm vất vả quán xuyến mọi việc trong nhà, kết quả lại nhận được sự đối đãi như thế này…”

Nếu theo quy củ của các gia đình quyền quý ở kinh thành thì đúng là không nên như vậy.

Nam nhân nạp thiếp là chuyện thường tình nhưng đa phần đều là sau khi thành thân một hai năm, hoặc ít nhất cũng phải đợi đến khi thê tử mang thai. Như trường hợp này, mới thành thân ba tháng đã rời nhà, vừa trở về đã vội vàng mang thiếp thất về, rõ ràng là không xem thê tử ra gì, cũng không coi trọng nhà vợ.

Tuy Tiết gia là thế gia thư hương nhưng lại là cựu thần của triều trước. Nay đã đổi triều đại, Tiết gia quy hàng vốn muộn, có thể bảo toàn tính mạng đã là không dễ dàng, địa vị đương nhiên không bằng trước kia. Lúc trước kết thông gia với Lạc gia cũng là hy vọng có thể dựa vào Lạc Tấn Vân đang là người được hoàng đế sủng tín để quay lại Hàn Lâm Viện. Đã có việc cầu người khác thì tự nhiên phải chịu thiệt, cho dù bị người ta sỉ nhục thì có thể làm gì được chứ?

Chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi.

May mắn thay, Tiết Nghi Ninh đã quen với chuyện này, nàng còn quay sang an ủi Ngọc Khê: “Thôi, đừng nghĩ nữa. Ta cũng đã vào cửa hai năm rồi, hắn nạp thiếp cũng là chuyện bình thường.”

“Nhưng mà…”

“Dù sao cũng sẽ có người mới vào cửa, sớm một chút hay muộn một chút thì có gì khác nhau?”

Tiết Nghi Ninh nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài.

---

Đại gia nghiệp to lớn này là do Lạc Tấn Vân cùng huynh đệ trong tộc mình đánh hạ được, hắn chính là người có quyền uy lớn nhất trong phủ, lần này lại khải hoàn trở về, các tộc nhân đều ân cần nịnh nọt, liên tục chúc tụng, thay phiên nhau kính rượu.

Tiệc rượu này đều do một tay Tiết Nghi Ninh an bài, nàng ít có cơ hội ngồi xuống, cũng chẳng ăn được mấy miếng. Bọn họ chúc tụng xong, lại phải an bài người dọn dẹp, đợi đến khi mọi thứ được thu dọn đâu vào đấy mới thôi. Đến khi trở về phòng thì trời đã khuya.

Lạc Tấn Vân mặc áo ngủ, ngồi tĩnh lặng trong phòng.

Tiết Nghi Ninh đã đoán trước được điều này nhưng khi nhìn thấy hắn, trong lòng vẫn không khỏi căng thẳng.

Nàng cúi đầu, nhỏ giọng gọi: “Phu quân.”

Lạc Tấn Vân ngẩng đầu lên, nói: “Đi tắm đi.”

“Vâng…”

Tiết Nghi Ninh đáp lời, đi vào phòng tắm.

Lạc Tấn Vân thường ngày không ở lại đây, chỉ thỉnh thoảng mới đến. Lý do hắn đến đây thì đương nhiên là vì…chuyện chăn gối.

Ngay cả khi ở trên giường, hắn cũng rất ít nói, chỉ cởi bỏ quần áo của nàng rồi đi thẳng vào vấn đề. Cảm giác này giống như hắn chỉ cần một công cụ để giải tỏa dục vọng, còn công cụ đó là ai, suy nghĩ gì, hắn hoàn toàn không quan tâm.

Nàng có chút lo lắng nhưng không dám chậm trễ, thậm chí còn tắm nhanh hơn mọi khi. Sau khi tắm rửa xong, nàng mặc áo ngủ, đứng bên mép giường một lúc, cẩn thận mở miệng: “Phu quân, thiếp đi tắt đèn.”

Tắt đèn là yêu cầu duy nhất của nàng kể từ khi thành thân, còn lại chuyện gì nàng cũng chiều theo hắn. Thông thường hắn đều sẽ đồng ý nhưng lần này hắn lại ngẩng đầu lên, nhìn nàng chằm chằm: “Không cần tắt.”

Sắc mặt Tiết Nghi Ninh bỗng chốc trắng bệch.

Im lặng hồi lâu, nàng mới nhỏ giọng cầu xin: “Phu quân, thiếp…thiếp muốn tắt đèn…”

“Ta nói không tắt.” Hắn lạnh lùng nói, giọng điệu bình tĩnh nhưng không cho phép phản bác: “Lên giường đi.”

Tiết Nghi Ninh cúi đầu, khẽ cắn môi, chậm rãi lên giường.

Khi bị đặt xuống giường, dường như vì quá xấu hổ, nàng nhắm chặt hai mắt.

Lạc Tấn Vân tuy lạnh nhạt với nàng nhưng điều đó không có nghĩa là hắn lãnh đạm trên giường. Ngược lại, hắn còn vô cùng cuồng nhiệt, dường như muốn ép khô từng giọt máu của nàng chỉ để thỏa mãn bản thân.

Hắn là võ tướng, lại lâu ngày không gần gũi nữ nhân nên hắn giày vò nàng đến mức sống dở chết dở, ngay cả môi cũng bị cắn đến bật máu.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc