Ngọc Khê thở dài, trong lòng thầm xót xa cho chủ tử của mình.
Chủ tử là người tốt như vậy, chỉ tiếc là không nên gả vào Lạc gia. Họ coi nàng như hạ nhân sai vặt, lại còn khinh rẻ nàng, giống như mấy kẻ nhà giàu mới nổi, làm việc gì cũng không ra dáng, không đúng quy củ mà còn tự cho mình là thanh cao, vênh váo tự đắc.
Nếu không phải vì triều đại thay đổi, chủ tử chắc chắn sẽ không gả cho một võ tướng mà sẽ gả cho một công tử con nhà danh gia vọng tộc, đọc đủ thứ thi thư. Với nhân phẩm của chủ tử, nhà chồng chắc chắn sẽ nâng niu nàng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.
Ngày hôm sau, Tiết Nghi Ninh mang danh sách đến Phúc Lộc Đường. Vì lão phu nhân không biết chữ nên nàng đọc từng mục một cho bà ấy nghe.
Lão phu nhân nghe rất chăm chú, định tìm ra một vài chỗ sai sót để sửa chữa nhưng lại phát hiện với kiến thức của mình, bà ấy thật sự không tìm ra được chỗ nào sai.
Cuối cùng, bà ấy nói: “Con xem màn che, đệm, gối ở đây đều hơi cũ rồi, cũng không phải làm bằng loại tơ lụa thượng hạng. Có nên thay toàn bộ bằng đồ mới không?”
Tiết Nghi Ninh mỉm cười đáp: “Mẫu thân nghĩ vậy cũng đúng, chỉ là bây giờ thời gian gấp rút, con sợ không kịp tìm được đồ phù hợp. Hạ nhân trong phủ đều là mới tuyển vào, chưa có kinh nghiệm, nếu vội vàng quá dễ làm hỏng việc.”
Lão phu nhân nghĩ cũng đúng nên gật đầu. Bà ấy còn đang do dự thì nghe Tiết Nghi Ninh nói tiếp: “Hơn nữa tuy Bình Lăng công chúa là công chúa nhưng người cũng là nhất phẩm cáo mệnh do chính bệ hạ sắc phong, thân phận cũng không hề thấp. Công chúa đến đây, chúng ta tiếp đãi chu đáo là được, không cần phải quá long trọng, quá cung kính.”
Những lời này của Tiết Nghi Ninh khiến lão phu nhân rất hài lòng, trong lòng bà ấy không khỏi đắc ý. Sau đó, bà ấy mới hiểu được ý tứ thực sự của Tiết Nghi Ninh.
Thay toàn bộ đồ mới sẽ có vẻ quá cố ý, quá chủ động lấy lòng.
Lý do Bình Lăng công chúa nói muốn đến thăm bà ấy là vì trước đó hai người cùng từ U Châu đến kinh thành, trên đường đi có chút quen biết.
Nhưng trong lòng cả hai đều hiểu rõ, một bên có nhi tử đến tuổi cưới vợ, một bên có nữ nhi đến tuổi lấy chồng, đây chính là một buổi gặp mặt để xem mắt.
Nếu không liên quan đến chuyện hôn nhân của con cái thì không sao. Nhưng đã liên quan đến chuyện này, Lạc gia bọn họ là nhà gái, không nên quá chủ động lấy lòng, nếu không sẽ có vẻ như con gái mình khó gả.
Lão phu nhân bừng tỉnh đại ngộ, thầm nghĩ may mà có con dâu nhắc nhở, nếu không sẽ bị Bình Lăng công chúa xem thường.
Tuy nghĩ như vậy nhưng bà ấy vẫn giữ vẻ mặt bình thản, giả vờ suy nghĩ một lúc rồi mới gật đầu: “Vậy cứ làm như vậy đi. Quay đầu con đi sắp xếp, nhớ phải giám sát cẩn thận, đừng để đám hạ nhân làm hỏng việc.”
Tiết Nghi Ninh gật đầu đồng ý.
Mọi việc đã được chuẩn bị chu đáo. Ai ngờ đến ngày Bình Lăng công chúa đến, Tiết Nghi Ninh lại bắt đầu đau đầu. Ngọc Khê và Tử Thanh thay phiên nhau sờ trán nàng, đều cảm thấy hơi nóng. Đáng lẽ với tình trạng này nàng nên nghỉ ngơi nhưng lão phu nhân chắc chắn sẽ không đồng ý.
Tiết Nghi Ninh suy nghĩ một chút, đành phải uống vội chén thuốc đã sắc sẵn từ hôm trước rồi bắt đầu chuẩn bị tiếp đón công chúa.
Đến giờ Tỵ, Bình Lăng công chúa ngồi xe ngựa đến Lạc phủ. Lão phu nhân đứng ở cửa nghênh đón, Tiết Nghi Ninh và Hoàng Thúy Ngọc cũng đi theo. Đợi Bình Lăng công chúa xuống kiệu, cả ba người đồng loạt quỳ xuống hành lễ.
Bình Lăng công chúa đã ở goá bốn năm, trên mặt mang theo nét u sầu nhưng tính tình vẫn khá hòa nhã. Bà ấy bước lên phía trước, mỉm cười đỡ mọi người đứng dậy, còn tự mình nâng lão phu nhân lên.
“Thoắt cái mà chúng ta đã vào kinh được hơn hai năm rồi.” Công chúa nói.
Lão phu nhân đáp: “Đúng vậy, có lúc ngủ trưa mơ màng, ta còn tưởng mình vẫn đang ở U Châu.”
Công chúa cười nói: “Ta cũng vậy, thời gian trôi qua thật nhanh.”
Lão phu nhân đang định mời Bình Lăng công chúa vào phủ thì đột nhiên có một người từ phía sau công chúa bước lên, cất tiếng gọi: “A Ninh?”
Tiết Nghi Ninh khẽ giật mình, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một gương mặt quen thuộc.
Sau một hồi lâu, nàng mới thốt lên đầy kinh ngạc: “Tĩnh Tĩnh?”
Thư Tĩnh Tĩnh nhanh chóng bước đến trước mặt nàng, nắm chặt tay nàng nói: “Đúng rồi, là ta đây! Nghe nói muội gả cho Lạc đại tướng quân, ta đã đặc biệt nhờ người đưa ta đến đây!”
Khuôn mặt Tiết Nghi Ninh giãn ra, sau đó không kìm được mà đỏ hoe mắt.
Gặp lại cố nhân, nàng không khỏi nhớ lại rất nhiều chuyện. Nghĩ đến hiện tại cảnh còn người mất, nàng không khỏi xúc động.
Mẹ của Thư Tĩnh Tĩnh là tỷ tỷ của vị phò mã quá cố của Bình Lăng công chúa. Bà ấy gả đến thành đô nên Thư Tĩnh Tĩnh cũng lớn lên ở đó.
Năm năm trước, Thư Tĩnh Tĩnh theo ngoại công đến kinh thành chơi, tình cờ gặp gỡ và quen biết Tiết Nghi Ninh.