Mấy ngày tiếp theo, nàng cứ mơ màng màng, chỉ ngủ và uống thuốc. Đến ngày thứ năm, nàng mới cảm thấy khỏe hơn một chút. Chuyện của Bình Lăng công chúa không thể trì hoãn thêm được nữa, Tiết Nghi Ninh liền xuống giường.
Việc đầu tiên là đến thỉnh an lão phu nhân, sau đó làm theo ý của bà, vạch ra kế hoạch tiếp đón Bình Lăng công chúa, trình lên cho lão phu nhân xem xét và quyết định.
Tuy lão phu nhân không hiểu lắm về những chuyện này nhưng đây là việc trọng đại của Lạc gia nên bà không dám lơ là.
Bình Lăng công chúa là muội muội ruột của đương kim hoàng thượng. Công chúa có một người con trai, nghe nói tính tình hiền lành, chất phác, năm nay hai mươi tuổi, chưa lập gia đình. Lần này công chúa nói là đến Lạc gia chơi nhưng hai bên đều hiểu rõ, công chúa đến để xem mặt con dâu.
Lạc gia có hai con trai, một con gái. Hai con trai đều đã thành thân, chỉ còn con gái út Lạc Tấn Tuyết năm nay mười bảy tuổi, đúng tuổi cập kê. Nhìn cách Lạc Tấn Vân chọn vợ, có thể thấy hắn rất muốn kết thông gia với Bình Lăng công chúa.
Tiêu chí chọn thê tử của Lạc Tấn Vân chính là địa vị của gia tộc phải đặt lên hàng đầu.
Nếu có thể kết thông gia với Bình Lăng công chúa, Lạc gia sẽ trở thành hoàng thân quốc thích. Hơn nữa, Bình Lăng công chúa không phải hoàng thân bình thường, nàng là muội muội ruột của hoàng đế, còn phu quân nàng đã chết trận để cứu hoàng đế.
Có thể tưởng tượng được địa vị của Bình Lăng công chúa trong lòng hoàng đế. Hắn coi trọng công thần, nhưng đối với người muội muội này lại càng thêm thương yêu và áy náy.
Nếu kết thông gia với Bình Lăng công chúa, địa vị của Lạc gia sẽ càng thêm vững chắc.
Khi Tiết Nghi Ninh trở về phòng, Tử Thanh đang ngồi bên giường thêu tua rua.
Tiết Nghi Ninh hỏi: “Muội đang thêu gì vậy?”
Tử Thanh đáp: “Nô tỳ thấy phu nhân rất quý trọng miếng ngọc này, ngay cả khi ốm cũng nắm chặt trong tay, nên muốn may một sợi dây để phu nhân đeo.”
Nói rồi, nàng ấy nhìn miếng ngọc bội đặt bên gối.
Tiết Nghi Ninh cũng nhìn miếng ngọc bội, im lặng một lúc rồi nói: “Thôi, không cần đâu, không phải đồ gì quan trọng, ta không đeo.”
Tử Thanh thấy lạ: “Nhưng mà…”
Nàng ấy không tin lời chủ tử nói “không quan trọng”, còn chưa kịp hỏi thì đã thấy Tiết Nghi Ninh cầm miếng ngọc bội lên, nhìn một lúc rồi cất vào sâu trong hộp trang điểm.
Trước kia miếng ngọc bội cũng được cất ở đó, trừ khi cố tình tìm kiếm thì ngày thường sẽ không thấy.
Nhưng rõ ràng phu nhân rất coi trọng miếng ngọc bội này, nếu không thì tại sao khi ốm lại luôn cầm nó?
Nhưng Tử Thanh nhận ra, phu nhân thật sự không muốn đeo nó, cũng không muốn nói lý do.
Trong lòng nàng ấy chợt dâng lên một nỗi buồn man mác.
Nàng ấy và Ngọc Khê đều được sắp xếp đến hầu hạ phu nhân không lâu trước khi nàng xuất giá.
Lúc đầu, phu nhân cả ngày không nói gì, chỉ ngồi ngẩn người. Thỉnh thoảng mở miệng, nàng lại vô tình gọi nhầm bọn họ thành Tùng Nguyệt, sau đó dường như nhận ra mình gọi nhầm, nàng lại chìm vào im lặng.
Phu nhân dường như không quen có người hầu hạ, ít khi sai bảo bọn họ làm việc, cũng không trò chuyện với bọn họ. Thậm chí nàng còn rất ít nói, chưa bao giờ cười đùa.
Sau này khi đã đính hôn với tướng quân, nét mặt cũng không có gì thay đổi.
Mãi cho đến khi gả vào Lạc gia, trở thành Lạc phu nhân, nàng mới bắt đầu nở nụ cười. Nụ cười tuy trông dịu dàng, đoan trang nhưng lại cho người khác cảm giác rất vừa đủ, như thể được vẽ nên vậy.
Khi có người ngoài, phu nhân luôn giữ nụ cười trên môi.
Nhưng mỗi khi chỉ còn một mình ở Kim Phúc Viện, nàng lại trở nên trầm mặc, thường xuyên ngồi ngẩn người ra. Chẳng ai biết nàng đang suy nghĩ điều gì.
Tuy rằng bây giờ nàng đã chịu mở lòng nói chuyện với mọi người hơn nhưng có vài chuyện nàng chưa bao giờ nhắc đến. Ví dụ như tại sao Tiết gia lại đổi tên Tùng Nguyệt, tại sao khi đó nàng lại có vẻ không vui, tại sao phu nhân lại mang theo một chậu lan từ Tiết gia đến đây... Và bây giờ Tử Thanh cũng nhận ra, chuyện chiếc ngọc bội này phu nhân cũng không muốn nhắc đến.
Nàng buông sợi tơ hồng xuống, không thêu nữa.
Tiết Nghi Ninh đến ngồi xuống bên cạnh án thư, bắt đầu viết chi tiết về việc tiếp đón Bình Lăng công chúa ở trong phủ, những lễ nghi cần thiết và các nghi thức trong ngày hôm đó. Một mặt là để sau khi viết xong sẽ đưa cho lão phu nhân xem qua, mặt khác cũng là để bản thân nàng không bị sai sót.
Ngọc Khê lo lắng thân thể nàng vừa mới khỏi bệnh, sợ nàng không chịu nổi nhưng lại biết đây là việc quan trọng cần làm gấp nên đành sai người hầm một chén tổ yến cho nàng bồi bổ.
Nào ngờ tổ yến hầm xong, Tiết Nghi Ninh lại nói không muốn ăn, chỉ uống vài miếng rồi nói không nuốt nổi nữa, đành phải bỏ dở.
Ngay cả tổ yến cũng không ăn nổi, làm sao có sức mà làm việc đây? Chẳng qua chỉ là đang cố gắng gượng thôi…