Mẫu thân vừa nói với hắn, mùng bảy tháng tư là sinh thần của nàng, hắn không nên chọn ngày này để Hạ Liễu Nhi vào cửa.
Vì vậy, hắn nhận ra nàng đang dùng cách này để phản đối.
Nhưng lúc này nhìn thấy nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn, ửng hồng, nằm ngủ say trong chăn, trong lòng hắn không khỏi dâng lên một chút thương xót, lại cảm thấy dường như nàng thật sự bị bệnh.
Chẳng lẽ là do đêm hôm trước về muộn, bị nhiễm lạnh?
Hắn ngồi yên lặng bên giường một lúc, nghiêng đầu sang nhìn thấy một miếng ngọc bội nhỏ nhắn bên gối nàng.
Hắn cầm miếng ngọc bội lên xem, chất ngọc đục, lại rất nhẹ, giống như một miếng ngọc kém chất lượng. Hình dáng được chạm khắc trên đó giống như một con chim, giống phượng hoàng nhưng lại không phải, nhìn chung là rất thô ráp, đủ để chứng minh đây không phải là ngọc tốt.
Điều này khiến hắn bất ngờ, hắn không nghĩ rằng một gia đình giàu có như Tiết gia lại có loại ngọc kém chất lượng như vậy.
Lúc này, Tiết Nghi Ninh tỉnh dậy, thấy hắn đang cầm miếng ngọc, sắc mặt nàng hơi biến đổi, nín thở không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào miếng ngọc.
Lạc Tấn Vân thấy vậy, lên tiếng: “Tỉnh rồi à?”
Lần này, giọng điệu của hắn lại dịu dàng đến lạ.
Tiết Nghi Ninh gật đầu: “Đa tạ phu quân đến thăm.”
Lạc Tấn Vân thấy nàng nhìn miếng ngọc trong tay hắn với vẻ mặt lo lắng, như thể đó là bảo vật của nàng, liền hỏi: “Miếng ngọc này ở đâu ra vậy?”
Tiết Nghi Ninh nhỏ giọng đáp: “Trước kia cầu được trên núi.”
Thì ra là vậy. Lạc Tấn Vân nghĩ, chắc là giống như bùa hộ mệnh, tuy rẻ tiền nhưng vì là đồ cầu được nên rất nhiều người coi trọng.
Hắn đặt miếng ngọc bội về chỗ cũ, hỏi: “Khỏe hơn chút nào chưa?”
Tiết Nghi Ninh đáp: “Đại phu nói là cảm lạnh, chắc phải vài ngày nữa mới khỏi.”
Nói xong, nàng ho hai tiếng.
Lạc Tấn Vân nói: “Vừa rồi ta gặp mẫu thân, bị bà ấy trách mắng mới biết mùng bảy tháng tư là sinh thần hai mươi tuổi của nàng. Sao đêm hôm trước nàng không nói?”
Tiết Nghi Ninh im lặng một lúc mới đáp: “Sinh thần của thiếp cũng không có gì quan trọng, thiếp không định tổ chức.”
“Vẫn nên tổ chức, có thể mời vài người bạn đến nhà chơi. Còn chuyện của Liễu Nhi, đợi đến cuối tháng tư hoặc tháng năm rồi hãy nói.”
Nghe hắn nói vậy, Tiết Nghi Ninh nhớ đến những người bạn trước kia, trong lòng không khỏi buồn bã. Những người bạn đó đều là cựu thần, giờ đã đổi triều đại, bọn họ người thì chết, người thì chạy trốn, tất cả đều không còn nữa.
Lúc này, Tử Thanh bưng thuốc đến, đỡ nàng dậy uống thuốc.
Lạc Tấn Vân chủ động đỡ nàng, cầm bát thuốc nói: “Để ta đút nàng.”
Tiết Nghi Ninh thụ sủng nhược kinh, cũng không còn sức nói gì, để hắn đút thuốc cho mình.
Thuốc rất đắng, uống một ngụm, nàng liền cau mày.
Lạc Tấn Vân thấy vậy, nhớ đến cháu trai Tỏa Nhi, an ủi: “Uống thuốc xong, ta cho nàng một viên kẹo mạch nha nhé?”
Tiết Nghi Ninh khẽ lắc đầu.
Uống thuốc xong, Lạc Tấn Vân nói: “Nghỉ ngơi cho khỏe, nhớ uống thuốc đúng giờ. Bình Lăng công chúa sắp đến, nàng lại phải vất vả rồi.”
Lúc này, Tiết Nghi Ninh mới hiểu vì sao hắn lại đến thăm nàng, lại còn là hôm nay mới đến.
Nàng bị bệnh vào nửa đêm hai hôm trước, sáng hôm sau hắn đã ra ngoài. Lúc đó chắc hắn chưa biết, nhưng tối về chắc chắn hắn đã nghe nói nhưng lại không đến thăm nàng, mãi đến hôm nay mới đến.
Có lẽ, hắn cho rằng nàng bất mãn vì hắn định để Hạ Liễu Nhi vào cửa đúng vào ngày sinh thần của nàng, nên cố tình giả bệnh. Hắn đương nhiên sẽ không để ý đến.
Nhưng hôm nay, lão phu nhân đã tìm hắn.
Lão phu nhân chắc hẳn đã nói với hắn hai chuyện. Thứ nhất là mùng bảy tháng tư là sinh thần hai mươi tuổi của nàng, để Hạ Liễu Nhi vào cửa vào ngày này thật sự không thích hợp. Thứ hai là Bình Lăng công chúa sắp đến, mục đích chính là để xem mặt muội muội Lạc Tấn Vân, Lạc Tấn Tuyết. Chuyện này rất quan trọng, trong nhà nhất định phải có người sắp xếp. Lão phu nhân không thể tiếp đón người có thân phận như vậy, sợ rằng sẽ thất lễ, chỉ có nàng mới có thể lo liệu chu toàn.
Vì vậy, nàng phải nhanh chóng khỏi bệnh. Nếu thật sự bị bệnh thì không sao, mấy ngày là khỏi, nhưng nếu là giả bệnh thì có thể bị coi là dùng chuyện này để uy hϊếp Lạc gia.
Lạc Tấn Vân tự mình đến thăm nàng, chủ động thay đổi thời gian Hạ Liễu Nhi vào cửa, lại còn đút thuốc cho nàng, xem như hắn đã nhượng bộ. Còn nàng, dù có thật sự bị bệnh hay không, cũng phải nhanh chóng khỏi trước khi Bình Lăng công chúa đến, để lo liệu việc tiếp đón.
Nàng đáp: “Phu quân cứ yên tâm, chuyện tiếp đón Bình Lăng công chúa sẽ không bị chậm trễ.”
Lạc Tấn Vân gật đầu, đỡ nàng nằm xuống, nói: “Ta về trước, nàng nghỉ ngơi cho khỏe.”
Nàng khẽ “ừ” một tiếng.
Lạc Tấn Vân đi rồi, Ngọc Khê đến sửa lại chăn cho nàng, có chút bất mãn nói: “Phu nhân bệnh nặng như vậy mà hắn ta còn giục người nhanh chóng khỏi để lo liệu việc tiếp đón Bình Lăng công chúa, cũng không ở lại với người thêm chút nữa.”
Tiết Nghi Ninh nhìn chằm chằm lên trần nhà, không nói gì. Một lúc sau, nàng nắm chặt miếng ngọc bội bên gối.