Hình Như Phu Nhân Của Ta Đã Có Người Trong Lòng

Chương 11

Trước Sau

break

“Hôm nay thiếp dọn dẹp quần áo, thấy hai tấm Khinh Vân La này, nhớ ra mấy bộ y phục ngủ của phu quân đã cũ rồi, nên đến hỏi người thích màu nào, thiếp sẽ may một bộ mới.” Nói xong, nàng nhỏ giọng bổ sung: “Chỉ là thiếp đã lâu không may vá, có lẽ sẽ hơi tốn thời gian.”

Lạc Tấn Vân nhìn nàng, chậm rãi đi đến trước mặt nàng, nhìn hai tấm lụa trên tay nàng, đáp: “Cái nào cũng được, ta không kén chọn.”

“Vậy… thiếp đo kích thước cho người nhé?” Nàng dịu dàng nói, dường như có chút e thẹn.

Lạc Tấn Vân lặng lẽ nhìn nàng không nói gì, lặng lẽ cởi áo khoác ngoài ra để chỉ còn áo trong, coi như là đồng ý.

Tiết Nghi Ninh đặt tấm lụa xuống, lấy sợi dây đã chuẩn bị sẵn, đứng sau lưng hắn đo vai.

Những ngón tay thon dài, mềm mại của nàng, cách hai lớp áo mỏng, đặt lên một bên vai hắn, rồi lại nhẹ nhàng đặt lên vai bên kia. Nàng thấp hơn hắn rất nhiều, chỉ có thể đứng gần hắn hơn một chút. Trong chính đường yên tĩnh, nàng có thể nghe thấy hơi thở của hắn.

Đo xong vai, lại đến eo, rồi đến chiều dài cánh tay. Sợi dây từ vai đến cổ tay, nàng một tay cầm dây, không thể tránh khỏi chạm nhẹ vào mu bàn tay hắn.

Lạc Tấn Vân chỉ hơi nghiêng đầu liếc nhìn nàng một cái, trên mặt không có biểu tình gì.

Hắn để nàng đo vòng eo, sau đó ngồi xổm người xuống để đo tiếp chân dài, đến khi đứng dậy, mới mở miệng nói: “Đêm nay, cứ lưu lại đây đi.”

Nàng hơi khựng lại một chút.

Cái gọi là làm quần áo, cuối cùng chỉ là một cái cớ để hắn thuận thế mà cầu hòa.

Mà hắn cũng rõ ràng nhận ra được dụng ý của nàng.

Điều duy nhất nằm ngoài dự đoán là, nàng vốn định tới tìm hắn vào ban ngày nhưng hắn lại đến chỗ Hạ Liễu Nhi. Đã vậy hắn còn nán lại rất lâu ở đó,  thành ra khi về đã trễ.

Mà nàng vẫn cố chấp, đến mức quên mất ngày mai cũng có thể đến tìm.

Ý định ban đầu của nàng, vốn không phải là để hắn nói ra những lời kiểu như vậy. Nhưng ai ngờ hắn lại hiểu như thế, thậm chí còn trực tiếp mở miệng bảo nàng lưu lại.

Nàng hiểu rõ, chuyện này đối với hắn mà nói cũng coi như là hiếm thấy, bởi vì hắn vốn không thích người ngoài vào sân, càng không thích có người động đến giường của hắn.

Nàng cũng không có tự tin cho rằng mình là ngoại lệ.

Ít nhất, từ sau khi thành thân đến nay, đây là lần đầu tiên hắn bảo nàng ở lại nơi này.

Tiết Nghi Ninh còn đang trầm mặc, tay hắn đã vươn đến, nhẹ nhàng đỡ lấy eo nàng, từ tốn vuốt ve, rồi dần dần siết chặt lại. Hắn dần thu nàng vào trong ngực mình, cúi đầu hôn lên chiếc cổ thon dài của nàng.

Hắn không phải đang xin phép nàng, mà là đang tuyên bố, thậm chí còn là ban ơn.

Vải vóc và thước dây đo thân rơi đầy trên mặt đất. Giữa tiết đầu xuân se lạnh, nàng co người lại, rúc vào lồng ngực nóng rực của nam nhân ấy.

Hắn xưa nay luôn tự kiềm chế, nhưng một khi đã chạm vào nàng, thì tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông ra.

Cho nên cho đến nay vẫn như vậy, nàng cũng không rõ rốt cuộc là hắn đang tự hạn chế, hay là đang cố ý buông thả.

Tựa hồ muốn bù đắp tất cả những tháng ngày lạnh lẽo trước đó của nàng, đêm nay hắn đến ba lần.

Sau khi kết thúc, hắn đột nhiên nhớ ra gì đó, mở miệng nói: “Liễu Nhi cứ định vào cửa vào ngày mùng bảy tháng tư đi. Những người khác không cần mời, chỉ có mấy bằng hữu của ca ca nàng trong quân, sẽ tới nhà chúc mừng một chút.”

Toàn thân Tiết Nghi Ninh vô lực, đã gần như sắp hôn mê, nhưng những lời ấy, lại khiến nàng khựng lại.

Mùng bảy tháng tư...

Vậy mà lại là ngày đó. Hai người bọn họ từng trao đổi bát tự sinh thần, hắn lẽ nào không biết đó là sinh thần hai mươi tuổi của nàng sao? Hay là biết, nhưng không để tâm?

Muốn nói điều gì, lại không thể cất lời, trong lòng nàng trào lên một cảm giác lúng túng và hổ thẹn. Với tư cách là chính thê, vậy mà vào ngày sinh thần của mình, phu quân lại chọn cưới thiếp thất.

Huống hồ, hắn vì sao phải chọn nói chuyện này ngay lúc này? Cho nên hắn là biết, biết đó là sinh thần của nàng, nhưng không muốn thay đổi thời gian nên mới cố tình nói ra vào lúc này. Hắn cho rằng nàng vừa được sủng hạnh nên nhất định sẽ đồng ý?

“Được rồi, thiếp đã biết. Đến lúc đó phu quân đưa danh sách khách mới cho thiếp, thiếp sẽ tự mình an bài.” Sau một hồi lâu, nàng dịu dàng đáp lời.

Lạc Tấn Vân tựa hồ trong lòng vừa lòng, nói: “Vậy nàng ngủ đi, đêm nay cứ ngủ ở đây.”

Tiết Nghi Ninh lắc đầu: “Nơi này không có y phục của thiếp. Sáng mai đầu bù tóc rối mà đi ra ngoài bị người khác nhìn thấy, cũng không tốt. Thiếp vẫn là trở về thôi.”

Lạc Tấn Vân không nói thêm gì, tựa như thuận theo ý nàng. Hắn chỉ vừa nhìn nàng, vừa rời khỏi thân thể nàng.

Nàng ngồi dậy, khi nhìn thấy quần áo rơi tán loạn dưới đất, sắc mặt khẽ trắng bệch. Đợi một lát mới cắn môi, từ trên giường bước xuống, mình trần nhặt từng món y phục mặc lại.

Sau đó, nàng lại cầm lấy thước đo cùng hai xấp vân la, quay đầu nói: “Phu quân nghỉ ngơi sớm, thiếp xin phép đi trước.”

Lạc Tấn Vân tùy tiện ngồi trên đầu giường, chỉ nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc