Hôm sau, Lạc Tấn Vân tắm rửa xong đã đi làm việc. Hắn là Trấn Quốc đại tướng quân, khi không phải ra trận thì phải xử lý quân vụ, nên sáng sớm đã ra khỏi phủ, đến chiều tối hoặc tối muộn mới về.
Sổ sách chi tiêu chỉ còn lại một chút cuối cùng, Tiết Nghi Ninh đêm qua ngủ không ngon, sáng nay lại dậy sớm, sau khi thỉnh an lão phu nhân xong liền về phòng nghỉ ngơi, để Ngọc Khê tự mình kiểm tra sổ sách.
Đợi nàng tỉnh dậy, Ngọc Khê liền hỏi: “Tiền tiêu vặt của cô nương họ Hạ và nha hoàn của nàng ta thì sao ạ?”
Hạ Liễu Nhi hiện giờ vẫn chưa chính thức vào cửa, thân phận giống như một vị khách, tự nhiên không cần phát tiền tiêu vặt. Còn nha hoàn bên cạnh nàng ta hiện giờ có ba người, trước đó cũng không nói rõ ai là đại nha hoàn. Nhà họ Lạc xuất thân là võ quan nhỏ, ngày thường sống rất tiết kiệm, một thiếp thất chưa sinh con như Hạ Liễu Nhi chỉ cần một đại nha hoàn là đủ. Nhưng Tiết Nghi Ninh không muốn bị Lạc Tấn Vân bắt lỗi, nói nàng hà khắc nên nói: “Phân Nhi vốn là nhị đẳng nha hoàn bên cạnh lão phu nhân, bây giờ được thăng lên làm đại nha hoàn thì cứ phát tiền tiêu vặt theo lệ của đại nha hoàn. Tiểu Trân mới được điều đến cũng phát theo lệ của đại nha hoàn. Còn người kia thì cứ tính theo nhị đẳng nha hoàn. Còn chỗ Hạ cô nương…”
Tiết Nghi Ninh suy nghĩ một chút rồi nói: “Nàng ta là khách, không cần phát tiền tiêu vặt. Nhưng ngươi hãy đến phòng ta lấy năm lượng bạc, lát nữa đưa tiền tiêu vặt cho nha hoàn thì tiện thể đưa luôn cho nàng ta, nói là ta bận quá có thể có vài chỗ sơ suất, hạ nhân cũng có lúc lười biếng. Cảo nàng ta nhận lấy, muốn mua gì thì mua.”
Ngọc Khê lẩm bẩm: “Nô tỳ thấy phu nhân lo lắng thừa rồi, tướng quân quý trọng nàng ta như vậy, chắc chắn đã cho nàng ta rất nhiều tiền rồi. Sao nàng ta lại cần đến chút tiền của phu nhân chứ?”
“Của hắn là của hắn, của ta là của ta, dù sao đưa thêm tiền cũng không sai.” Tiết Nghi Ninh đáp.
Ngọc Khê thấy chủ tử chịu quá nhiều ấm ức nhưng cũng biết nàng bất lực.
Rõ ràng là lão phu nhân đã sắp xếp chỗ ở ổn thỏa rồi, vậy mà tướng quân vẫn cố tình đến, lạnh lùng nói muốn đổi sân. Sau này nếu thiếu tiền, thiếu đồ, bị bắt lỗi thì không biết tướng quân sẽ đau lòng cho bảo bối của hắn ta như thế nào nữa.
Chủ tử đã giáo huấn vậy rồi, thôi thì thà rằng cẩn thận hơn cũng không thể bị người ta nói là làm khó cô nương kia.
Nghĩ đến đây, Ngọc Khê thấy uất ức thay Tiết Nghi Ninh, hỏi: “Phu nhân, tối qua người và tướng quân có cãi nhau chuyện gì không ạ?”
Tiết Nghi Ninh cúi đầu, im lặng một lúc mới đáp: “Không có gì…”
Chỉ là hắn cảm thấy việc đến thị tẩm nàng là ban ân, còn nàng lại không biết điều dám cự tuyệt hắn.
Một người không được sủng ái, dù không làm gì cũng sẽ bị bắt lỗi, huống chi tối qua nàng thật sự có chút tùy hứng.
Ngọc Khê biết nàng không muốn nói nhiều nên cũng không hỏi thêm nữa.
Chỉ là trong lòng không khỏi lo lắng: Tướng quân khó khăn lắm mới đến một lần, không biết khi nào phu nhân mới có thể mang thai? Nếu Hạ cô nương kia mang thai trước thì phu nhân phải làm sao đây?
---
Không biết là vì công việc bận rộn hay là Lạc Tấn Vân cố tình muốn dằn mặt nàng, mấy ngày liền hắn không đến Kim Phúc Viện.
Chuyện này không biết bằng cách nào mà đến tai lão phu nhân. Khi nàng đến thỉnh an, lão phu nhân bóng gió nói nàng nên chú ý hầu hạ phu quân, nữ nhân lấy chồng phải lấy lòng chồng làm trọng.
Tiết Nghi Ninh ngoan ngoãn vâng dạ, trở về phòng ngồi yên một lúc, cuối cùng khẽ thở dài, bảo Ngọc Khê mở rương, lấy ra hai tấm lụa.
Tiết gia từng làm quan nhiều đời, trong nhà tích trữ rất nhiều đồ vật quý hiếm. Khi nàng xuất giá, mẫu thân đã chọn rất nhiều đồ làm của hồi môn cho nàng, để nàng không bị thua kém ai. Hai tấm lụa này được mua từ Tô Châu mấy năm trước, tên là Nhẹ Vân La, chất liệu mềm mại, rất thích hợp để may áo ngủ.
Đến chiều tối, nghe thấy tiếng Lạc Tấn Vân trở về từ chính đường, nàng đang định qua đó thì lại nghe nói Hạ Liễu Nhi hơi khó chịu, nha hoàn đến mời Lạc Tấn Vân qua đó.
Tiết Nghi Ninh đành phải tiếp tục chờ đợi, chú ý đến động tĩnh bên kia. Đến khi chắc chắn Lạc Tấn Vân đã về chính đường, nàng mới mang Nhẹ Vân La đến đó.
Lạc Tấn Vân đã dùng bữa tối ở Vạn Phúc Viện, lúc này trời đã tối, trong chính đường đã lên đèn, hắn đang đứng xem bản đồ.
Tấm bản đồ rất lớn, được treo ngay ngắn ở chính giữa phòng. Hắn khoanh tay đứng đó, dáng người cao lớn, thẳng tắp, toát lên khí chất mạnh mẽ của người luyện võ, khiến người ta không khỏi cảm thấy e dè.
Tiết Nghi Ninh rất ít khi ở riêng với hắn, lúc này lại không phải ở trong phòng mình nên không khỏi căng thẳng, nàng hơi cúi đầu, nhỏ giọng gọi: “Phu quân.”
Lạc Tấn Vân quay đầu nhìn nàng, sau đó lại nhìn tấm bản đồ, hỏi: “Có chuyện gì?”