Hình Như Phu Nhân Của Ta Đã Có Người Trong Lòng

Chương 9

Trước Sau

break

Tiết Thiếu Đường không ngờ nàng lại an ủi mình.

Giống như đang nói: “Chuyện gì rồi cũng sẽ qua, gả cho ai mà chẳng phải gả? Chuyện đã qua thì cho qua đi.”

Có lẽ đối với nàng mà nói, nếu không thể gả cho người mình yêu thì gả cho ai cũng như nhau.

Lúc này, trong viện có tiếng động, hai người nhìn ra ngoài thì thấy mẫu thân Tiêu thị đang đi tới.

Hai người đứng dậy nghênh đón. Tiêu thị đang định nói chuyện thì có một bà tử được người dẫn đến tìm Tiết Nghi Ninh.

Vừa nhìn thấy bà ta, Tiết Nghi Ninh đã có dự cảm không lành, bởi vì bà tử này là người chuyên quản lý xe ngựa đưa đón nữ quyến trong Lạc phủ.

Quả nhiên, bà tử đến gần, nói với nàng: “Phu nhân, tướng quân nói thời gian không còn sớm, nên về thôi.”

Tiêu thị ngạc nhiên: “Sớm vậy đã phải về rồi sao?”

Tiết Nghi Ninh biết không thể cãi lời Lạc Tấn Vân nên đành phải giải thích: “Mẫu thân, có lẽ là có việc gấp. Mấy hôm trước tướng quân đang họp ở trong phủ thì bị triệu vào cung, lần này chắc cũng vậy.”

“Vậy hay là con ở lại đây, để…”

Tiết Nghi Ninh biết mẫu thân muốn nói để Lạc Tấn Vân đi trước, nhưng nàng cũng biết nếu hắn đã bảo nàng đi thì sẽ không đồng ý, nên nàng nói: “Con về trước, lần sau con sẽ tìm cơ hội về thăm người.”

Tiêu thị đoán chắc con gái sợ chọc giận chồng, cuối cùng bà cũng không nói gì nữa, nước mắt lưng tròng.

Tiết Nghi Ninh vội vàng an ủi mẫu thân, hai người đều rơm rớm nước mắt, lưu luyến chia tay.

Lúc này, Tùng Nguyệt nói: “Cô nương, hay là người mang một chậu lan về đi, vừa lúc chậu này đang nở hoa.”

Nói rồi, nàng ấy bưng một chậu lan bên cửa sổ đến.

Tiết Nghi Ninh nhìn, đúng là chậu Xuân Lan nhỏ nhất.

Nhìn chậu lan, nàng lại càng muốn khóc.

Cuối cùng nàng vẫn kìm nén cảm xúc, nhận lấy chậu lan, ôm vào lòng.

Ra khỏi sân, Ngọc Khê muốn cầm giúp nàng nhưng nàng không nỡ, cứ ôm chậu lan như vậy cho đến khi ra đến cửa, nhìn thấy Lạc Tấn Vân đang đứng đợi.

Lạc Tấn Vân nhìn chậu lan trong tay nàng. Nàng biết nếu mình mở miệng nói chuyện chắc chắn sẽ nghẹn ngào nên không nói gì, Lạc Tấn Vân cũng không hỏi.

Cho đến khi lên xe ngựa, nàng mới dám dựa chậu lan vào ngực, ôm chặt lấy, nước mắt tuôn rơi, những giọt lệ trong suốt lăn dài trên lá lan.

Xe ngựa về đến Tướng quân phủ, nàng đã kìm nén cảm xúc, đưa chậu lan cho Ngọc Khê, đi theo Lạc Tấn Vân vào trong.

Vừa vào đến hậu viện, đã có gã sai vặt đến bẩm báo: “Tiếu tướng quân vừa đến, bảo tướng quân đến đó sớm một chút, nói là trước giờ Tuất mới có thể nghe Thập Tứ Nương đàn, dặn tướng quân đừng đến muộn.”

Lạc Tấn Vân cười nói: “Được rồi, ta đến ngay. Xem hắn ta làm gì nào.”

Nói rồi, hắn đến chính đường thay quần áo.

Lúc này Tiết Nghi Ninh mới biết, cái gọi là “có việc” của hắn là cùng người khác hẹn đến thanh lâu.

Chỉ là đến thanh lâu nghe một kỹ nữ đàn mà thôi… lại bắt nàng phải về sớm, bỏ lỡ cơ hội về nhà mẹ đẻ khó khăn lắm mới có được.

Nàng ngước mắt nhìn trời, hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén để nước mắt không rơi xuống.

Nàng có trách cha mình không?

Có lẽ… cũng có một chút.

---

Trở về phòng, nàng đặt chậu lan bên cửa sổ, ngồi ngẩn người rất lâu, cũng không ăn tối, tắm rửa rồi đi ngủ.

Có lẽ vì về nhà mẹ đẻ, có lẽ vì nhìn thấy chậu lan, đêm đó nàng mơ thấy rất nhiều người quen thuộc. Sau đó, chỉ trong một đêm, nước mất nhà tan, tất cả mọi người đều chết trước mặt nàng.

Tỉnh dậy, nàng đã nước mắt đầm đìa. Bên ngoài vừa lúc vọng lại tiếng Lạc Tấn Vân trở về.

Nàng sững sờ một lúc mới hoàn hồn, vội vàng lau nước mắt, định xuống giường thì Lạc Tấn Vân đã bước vào, đang định đi tắm.

Tiết Nghi Ninh biết hắn đến đây chỉ vì một chuyện, nhưng lúc này nàng vẫn còn chìm trong giấc mơ, cả người không còn chút sức lực nào, nàng không nhịn được nói: “Phu quân, thiếp hơi mệt.”

Lạc Tấn Vân dừng bước, lặng lẽ nhìn nàng.

Nàng dịu dàng nói: “Phu quân, thiếp thật sự không còn chút sức lực nào, hay là… đêm nay người đến chính đường nghỉ ngơi nhé?”

Lạc Tấn Vân nhìn nàng một lúc, cười lạnh một tiếng rồi xoay người bỏ đi.

Tiết Nghi Ninh sững người vì tiếng cười lạnh của hắn. Một lúc sau nàng mới hiểu vì sao hắn lại cười lạnh.

Hắn biết nàng đã nghe thấy lời gã sai vặt nói, biết hắn đến thanh lâu.

Lúc này, hắn về phòng muốn ân ái, nàng lại tìm cớ từ chối.

Có lẽ hắn cảm thấy nàng quá tự tin… tự cho mình là đúng, nên hắn mới cười lạnh khinh thường.

Dù sao hắn muốn tìm nữ nhân thì ở đâu cũng có, trong nhà còn có Hạ cô nương sắp vào cửa, nàng không có tư cách làm nũng trước mặt hắn.

Nhưng hắn hiểu lầm rồi, nàng nào có coi trọng bản thân mình như vậy, nàng thật sự rất mệt, rất mệt.

Nàng thở dài bất lực, nằm xuống giường, trong đầu hiện lên rất nhiều chuyện, mãi đến nửa đêm mới ngủ được.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc