Lưu Khám cố gắng ít xuất hiện, ý đồ che kín tin tức Ô Thị bảo bị công hãm.
Nhưng trong lòng cũng hiểu rõ, điều này căn bản là không thể nào. Ô Thị bảo ở phía nam Hà Bắc, bên ngoài trường thành, chính là nơi đầu mối then chốt. Mà cũng khỏi cần phải nói, các thương nhân vãng lai nam bắc, trời biết có bao nhiêu người là thương nhân chân chính, lại có bao nhiêu người là thám tử người Hồ ở thảo nguyên tới? Trong Ngũ Nguyên thành, bất kỳ gió thổi cỏ lay gì đều khiến cho người ta chú ý.
Coi như Lưu Khám quyết tâm hung ác tàn sát hết thành Ngũ Nguyên, chỉ sợ cũng không cách nào hoàn toàn phong tỏa tin tức… Bắc Hà rộng lớn như thế nào? Gần nghìn dặm! trong đó thảo nguyên đến quãng sông phía bắc có khoảng vài trăm dặm. Vài trăm dặm dọc theo sông này, chỉ có một trạm gác ven sông, thì như thế nào phong tỏa tin tức? Khó, đây tuyệt đối là chuyện vô cùng khó khăn.
Lưu Khám tựa hồ đã có chút hiểu rõ, vì sao Thủy Hoàng Đế lại xây dựng Trường Thành ở bờ nam Hà Thủy, đem trường thành sáu nước kết nối thành một thể.
Vạn dặm tuyến biên phòng, bờ sông, sơn khẩu rậm rạp. Nếu như mỗi chỗ đều đóng một đội binh mã mà nói… Căn bản là mấy trăm nghìn người cũng không đủ.
Khi bảy nước còn tồn tại, Bắc Cương có Yến, Triệu, Ngụy, Tần. Quân đội bốn nước cộng lại cũng không thể ngăn cản dị tộc phía bắc xâm nhập. Huống chi, nước Tần cỏn con lúc này chỉ còn ba trăm nghìn nhân mã, muốn bảo vệ toàn bộ tuyến biên phòng, so với nói chuyện viển vông có gì khác nhau? Xây dựng Trường Thành, dựng phong hỏa đài, đem khu khẩn yếu quan ải thiết lập. Dù chưa chắc đã có thể ngăn cản dị tộc, nhưng theo trình độ nào đó mà nói, cũng giảm bớt tổn thất.
Sau khi đánh lén Ngũ Nguyên thành, Lưu Khám đứng trong đêm tuyết, từng nhìn thoáng qua trường thành nguy nga.
Đối với tòa kiến trúc được hậu thế xưng là kết tinh của văn minh kiến trúc Trung Hoa, trên mặt trăng cũng có thể nhìn thấy hình ảnh kỳ quan thế giới, tâm tư Lưu Khám rất phức tạp. Trường thành, tuy ngăn được dị tộc, nhưng ở một khía cạnh nào đó, cũng nhốt chặt lòng người.
Từ các triều đại xây dựng, đạo tường vây này càng ngày càng dày!
Cho đến bây giờ, bế quan tỏa cảng…
Lúc leo lên Trường Thành, tâm tình Lưu Khám hơi có chút mâu thuẫn phức tạp.
Kinh ngạc nhìn Trường Thành như cự long phủ phục bên bờ sông, bên tai Lưu Khám đột nhiên vang lên một tiếng ca quen thuộc mà xa lạ.
Đều nói Trường Thành, hai bên là cố hương.
Ngươi biết Trường Thành dài bao nhiêu?
Nó một đầu từ đại mạc Lãnh Nguyệt ở biên quan.
Một đầu hợp với trái tim con gái Hoa Hạ.
Mặt trời chiếu dài theo Trường Thành.
Trường thành hùng phong muôn đời…
Ánh mặt trời chiếu rọi trên Trường Thành hùng vĩ, trong lòng Lưu Khám lại có chút lạnh run.
- Quân hầu, vì sao thở dài?
Ngô Thần tiến lên phía trước thấp giọng hỏi thăm.
Lưu Khám nhìn y, nhếch miệng cười, cũng không trả lời.
Sau khi công lược thành Ngũ Nguyên, Lưu Khám đem phía bắc Hà Thủy và vùng đất lớn nhất phía nam Bắc Hà lập thành một châu. Bởi vì vùng lưỡng hà có hai con sông cùng tồn tại, tên cũ là Tịnh châu, nơi này không phải là Tịnh Châu của triều Hán, vẻn vẹn chỉ ở khu vực hai sông này.
Mệnh cho Tào Tham là Tịnh Châu Trưởng, Quý Bố là Tịnh châu úy, tạm xử lý việc ở Tịnh Châu!
Nhưng Lưu Khám rất rõ ràng, đừng thấy thiết lập một châu, nhưng trên thực tế, Tịnh Châu này còn không so được với một huyện thành, muốn thống trị phát triển, còn cần phải làm rất nhiều việc. Lúc Lưu Khám ở Lâu Thương, thường có rất nhiều nhân viên. Nhưng đến Hà Nam rồi, mời phát hiện, người bên cạnh mình thực sự là thiếu rất nhiều… Khuyết thiếu nhất chính là người bên cạnh mình, đều không còn ai, thật là đau đầu a!
Không biết, Thúc Tôn Thông vì việc chiêu tài của mình, tiến hành đến đâu rồi?
- An Dân huynh, bên Cù Diễn đã an bài thỏa đáng chưa?
An Dân là tên tự của Ngô Thần, chính là tên sau khi Ngô Thần đến Hà Nam tự lấy.
- Cù Diễn hết thảy bình thường, đại bộ phận lưu dân đều đã được an trí thỏa đáng. Nhưng có một số lưu dân, tựa hồ không quá an phận, nhiều lần gây sự cố náo động. Tiêu tiên sinh đã đem những người này đi xử lý, còn có một nhóm người , chuẩn bị di chuyển đến Tịnh Châu.
- Tiêu tiên sinh suy tính không phải là không có đạo lý.
Nghĩ đến Tịnh Châu này quá mức quạnh quẽ, lão Tào cũng không dễ thống trị đi… À, tách ra an trí, cũng có thể giảm được một chút phiền toái.
- Tiêu tiên sinh còn nói, Quân hầu đã muốn phát triển ở Hà Nam, nhất định phải mau chóng đưa ra một chương trình.
Phương diện luật pháp cũng cần nhanh chóng hoàn thiện… Ý của y là, mong Quân hầu sớm trở về, cũng dễ dàng thương lượng công việc cần thiết.
Kỳ thực, vùng Hà Nam phần lớn vẫn là hoang vu.
Tiêu Hà sớm như vậy cân nhắc đến pháp luật, cũng cho thấy những dự kiến không bình thường của y. Không có quy củ, không thành phương viên. Nếu đợi đến khi Hà Nam phát triển, mới đi làm việc này, đến lúc đó liền xuất hiện nhiều tình huống hơn.
- Chớ gấp, chờ một chút đi!
Lưu Khám đang chờ cái gì?
Ngô Thần cũng không rõ ràng lắm, nhưng có một chút có thể khẳng định, Lưu Khám đang chờ đợi, nhất định là một chuyện vô cùng quan trọng. Lưu Khám đã nói như vậy, Ngô Thần cũng không thúc giục Lưu Khám. Vì vậy, đứng sau lưng Lưu Khám cùng hắn thưởng thức cảnh sắc đồ sộ của sông băng.
- Khởi bẩm Quân hầu, Quý Bố tướng quân phái người đến đây, nói là có chuyện quan trọng thương nghị.
Nhìn thấy đã gần trưa, nắng chiếu lên trên người đã có chút ấm áp, so với mười mấy ngày trước mặt trời hôm nay có chút thoải mái dễ chịu.
Một gã quân giáo leo lên trường thành, vội vã đến trước mặt Lưu Khám.
Quý Bố có chuyện quan trọng?
Trong lòng Ngô Thần lúc đó lộp bộp một chút.
Quý Bố trấn thủ ven sông, chẳng lẽ lại nói, Nguyệt Thị có hành động?
Lưu Khám mặt không biểu tình, nói một chữ:
- Nói!
- Tín sứ của Quý Bố tướng quân, đang ở dưới thành.
- Để y lên đây!
Chỉ trong chốc lát, một người trung niên má cao, búi tóc đã đi tới.
Sau khi dùng giọng Tần có chút cứng vấn an Lưu Khám, lấy từ trong lòng ra một phong thư, hai tay đưa đến trước mặt Lưu Khám. Người này nhìn thế nào đều không thấy giống người Tần và các nước Sơn Đông, hình thức không giống, mà là một người Hồ.