Ô Thị Khỏa bụm lấy cổ, máu tươi từ kẽ tay chảy xuôi xuống, lập tức nhuộm hồng cả một mảng đại bào tuyết trắng.
- Ô Thị quân, ta vốn
không giết ngươi, không phải là không muốn giết ngươi, mà là không tìm thấy một cái cớ để giết ngươi.
Lưu Khám thu hồi xích kỳ, nhìn Ô Thị Khỏa, có chút thương hại nói:
- Ngược lại ngươi lại tự mình chạy tới, cho ta ngay một cái lý do không thể không giết ngươi.
Ô Thị Khỏa thở phì phò, nói không nên lời.
Một kích vừa rồi của Lưu Khám đã đoạn ngang cổ họng y. Bịch một tiếng, y quỳ xuống đất, thân thể chậm rãi đổ về phía trước.
- Lão gia, lão gia!
Một nữ nhân cơ hồ nửa thân trần từ trong nhà vọt ra, ôm Ô Thị Khỏa, lớn tiếng la lên.
Vừa rồi, tiếng thét lên chính là của nàng.
Lưu Khám nhìn nữ nhân kia, đột nhiên hỏi:
- Này, ngươi tên là gì?
Nữ nhân run lên một cái, rung giọng nói:
- Thiếp thân, thiếp thân là Lan Cơ.
- Y đối với ngươi rất tốt sao?
Nữ nhân nhẹ nhàng gật đầu, nhưng chợt liền vội lắc đầu.
Lưu Khám thở dài một hơi:
- Lão Ô, ta giết ngươi vốn là bất đắc dĩ, ngươi đã ưa thích nữ tử này, ta đây… để nàng ra đi cùng ngươi!
Lời còn chưa dứt, tiếng hét chói tai của nữ nhân kia chợt im bặt.
Lưu Khám nhặt lên bảo kiếm rơi trên đất, tay nâng kiếm, đâm chết nữ nhân kia.
Lửa thiêu không hết, gió xuân lại mọc a…
Ô Thị Khỏa liền chết như vậy!
Gia đinh Ô Thị bảo như rắn mất đầu, dưới công kích hung tàn của Lưu Cự, chỉ giữ vững được một lát là mất đi ý chí chống cự.
Hừng đông, gió tuyết ngừng…
Sau khi bách tính Ngũ Nguyên thành ra khỏi nhà, đột nhiên phát hiện cờ lớn của Ô Thị bảo trên thành đầu Ngũ Nguyên đã biến thành cờ Thương Long.
Cờ lớn trong gió, bay phần phật.
Thương Long chín móng trên cờ lớn kia, uốn lượn như muốn phóng lên trời.
- Xem, đây không phải là đại quản gia Ô gia sao?
Ở trên cửa thành Ngũ Nguyên treo một loạt đầu người, ước chừng tới sáu bảy mươi cái.
Máu tươi sớm đã bị đông cứng thành băng, nhưng mặt mày vẫn rõ ràng, rất nhiều người nhận ra được, cái đầu người ở chính giữa kia, chính là thủ cấp của Ô Tín. Theo thứ tự từ trên xuống dưới, tất cả đều là người có thân phận trong Ô Thị bảo. Như thế nào trong vòng một đêm, toàn bộ đều chết hết?
Người của Ngũ Nguyên thành mặc dù không nhiều nhưng tụ tập lại cùng một chỗ, cũng khó tránh khỏi to nhỏ loạn thành một đoàn.
Lúc này, trên cửa thành lâu, xuất hiện một thân ảnh khôi ngô hùng tráng, mặc một thân ngư lân giáp, đặc biệt bắt mắt.
- Ta chính là Quảng Võ quân Lưu Khám, từ hôm nay trở đi, Ngũ Nguyên thành theo ta về với sự cai trị của Đại Tần.
Một tộc Ô thị, mưu đồ bí mật tạo phản, đã bị giết toàn bộ. Lần này chỉ truy cứu tội của Ô gia, những người vô can, an tâm mà làm việc đi.
Quảng Võ quân là ai?
Đối với bá tánh sinh sống tại vùng biên hoang và bần tiện mà nói, hiển nhiên là rất lạ lẫm.
Có một nam tử mất một cánh tay, với bộ râu quai nón rậm rì, đột nhiên kinh hô một tiếng:
- Chẳng lẽ là Lão Bi Phú Bình?
Gã ngẩng đầu lên quan sát thật kĩ, lớn tiếng hoan hô nói:
- Là lão Bi Phú Bình, chính là lão Bi Phú bình năm xưa quyết chiến với quân Hung Nô!
Người Cửu Nguyên có lẽ không biết Quảng Võ quân là người nào, nhưng nếu nhắc tới bốn chữ lão Bi Phú bình, giống như sấm đánh bên tai, lập tức tiếng hoan hô như sấm dậy. Bá tính thành Ngũ Nguyên đối với câu chuyện tám năm trước, đến nay ký ức vẫn còn mới mẻ. Ô Thị Khỏa chết rồi, cũng liền chết đi… So sánh ra, lão Bi Phú Bình lại càng quen thuộc với họ hơn, càng làm cho họ cảm thấy thân thiết hơn. Tất cả hoảng loạn lập tức biến mất.
Lưu Khám đứng trên thành đầu, chỉ là cười cười, quay người biến mất bóng dáng.
Thay vào đó là một đội sĩ tốt quân Tần áo giáp lấp lánh, chuy kế đen, uy vũ đứng trên thành lâu.
Ngũ Nguyên này hình như đã quay về lại nước Tần rồi…
- A Khám, Ngũ Nguyên thành tới tay, chẳng bao lâu toàn bộ Cửu Nguyên đều sẽ thuộc về chúng ta.
Nhưng sao nhìn ngươi lo lắng vậy, tựa hồ tuyệt không vui vẻ? Lúc này ngươi nên vui vẻ mới đúng, chúng ta đã có chỗ đặt chân rồi!
Trên thành lâu, Lưu Khám đứng dưới bóng cờ, nhìn ánh trời chiều rực rỡ, chiếu xuống cánh đồng tuyết mênh mông.
Ánh mặt trời cũng không ấm áp, ngược lại khiến cho người ta cảm thấy có chút trong trẻo lạnh lùng. Hắn vô thức vuốt vuốt áo khoác, sắc mặt lộ ra ngưng trọng.
- Đạt được thì thế nào? Cũng chỉ là tạm thời.
Lưu Khám chỉ vùng đất mênh mông, khẽ nói:
- Chúng ta mặc dù chiếm lĩnh Ngũ Nguyên, tương lai coi như giữ được toàn bộ Cửu Nguyên, nhưng trước tiên phải đối mặt với nhiều vấn đề. Không nói đến mười vạn đại quân của Vương Ly đến tột cùng là có chiến bại hay không; còn có Nguyệt Thị ở Hà Bắc, Hung Nô, Lưu Sa quốc, Đông Hồ… Đại ca, huynh nhìn ngàn dặm đất màu mỡ này, chẳng lẽ không cảm thấy tịch liêu, vắng lạnh chút nào sao?
Không ai làm ruộng, đất đai phì nhiêu, cũng vô ích.
Không người sinh sản, không người dệt vải, không người nuôi thả ngựa, không người buôn bán hàng hóa… Cho dù đất đai có rộng lớn, lại có thể thế nào?
Hiện tại ta thật có chút lo lắng, ta có thể bảo vệ được vùng đất này hay không!
Lưu Cự sau lưng hắn, vỗ vỗ bờ vai hắn.
- A Khám, đệ nghĩ nhiều rồi… Nhớ ngày xưa, Lâu Thương của chúng ta chẳng phải hoàn toàn là vùng đất hoang sao?
Cộng lại cũng chỉ hơn chút người này mà thôi. Nhưng về sau, chẳng phải là cũng phát triển thành nơi hơn một trăm nghìn người sao?
- Đó là có nước Tần làm chỗ dựa, không có tám trăm hộ di dân Quan Trung, Lâu Thương cũng không thể có được phát triển như bây giờ. Nhưng là bây giờ, cục diện chúng ta gặp phải so với Lâu Thương túng quẫn khốn khó gấp trăm lần. Hơn nữa, ta không có mười năm, để phát triển một Lâu Thương thứ hai.
- Không phải là người sao…
Lưu Cự nở nụ cười:
- Lúc ta vẫn còn đang chiếu cố nương, thường nghe Công Thúc tiên sinh nói, người Hồ cướp bóc người của chúng ta. Bọn chúng có thể cướp bóc người của chúng ta, vì cái gì chúng ta không thể cướp bóc người của chúng? Không phải là đoạt sao, ta đem đại quân động viên tới, trực tiếp giết đến, đoạt con mẹ chúng nó là được.
Cướp người? Buôn bán người?
Đây là liên quan đến vấn đề đạo đức.
Quan niệm của Lưu Khám, sau khi đi vào thời đại này đã cải biến rất nhiều. Hắn có thể giết người như ngóe, có thể trêu đùa tâm nhãn, có thể không từ thủ đoạn. Nhưng là đem người trở thành súc vật, trở thành thương phẩm hàng hóa để tranh đoạt, buôn bán, lại khó tránh khỏi có chút mâu thuẫn.
Nhớ đến thời đi học ở kiếp trước, trong lớp từng được dạy: Triều Tần là từ xã hội nô lệ chuyển sang thời đại phong kiến.
Nhưng trên thực tế, ở thời đại này, vẫn tồn tại nô lệ là có thật. Mà mua bán nô lệ cũng là chuyện rất bình thường.
Lưu Khám hết lần này tới lần khác đối với việc này, có chút không thể nào tiếp thu được.
Cho nên, mặc dù là nhân khẩu ở Lâu Thương cực kỳ thiếu thốn, dù hắn có năng lực mua bán, từ đầu đến cuối cũng không có động tâm tư đến phương diện này.
Nhưng hôm nay Lưu Cự nói ra, lại làm cho Lưu Khám không thể không nhìn thẳng vào vấn đề như vậy.
Không cướp đoạt, không buôn bán…
Đất Hà Nam rộng lớn như vậy, nếu chỉ đơn thuần dựa vào bổ sung lưu dân, thì lúc nào mới có thể hưng vượng đây? Cho nên, hắn phải đi đoạt, cũng nhất định phải đối mặt với việc buôn bán người là sự thật. Nhẹ nhàng xoa xoa trán, nhìn ra vùng đất mênh mông trống trải.
- Thông tri cho Quý Bố, lệnh cho y thừa dịp trước khi Bắc Hà tan tuyết, có thể nhanh chóng xuất kích, cướp đoạt nhân khẩu Nguyệt Thị.
Dừng lại một chút, Lưu Khám nói tiếp:
- Đồng thời mệnh lệnh Quý Bố, nghiêm mật giám thị Nguyệt Thị và hướng đi của Hung Nô, tùy thời bẩm báo ta.
Lưu Cự gật đầu, đem một tên thân binh gọi tới.
Kỳ thật, ngay sau khi Lưu Khám khống chế Ngũ Nguyên thành đã phái người đi về bờ nam bên kia sông để thông tri đám người Quý Bố rồi.
Chắc hẳn hiện tại Quý Bố cũng đang dọc đường tiến quân đến bến thuyền Lâm Hà rồi…