“Đừng nói chuyện.” Giang Khác Chi không nhìn cô, nói với giọng trầm thấp. “Anh không cần em làm những chuyện này cho anh.”
Nhất thời Chung Hi bị anh làm cho ngơ ngác luôn.
Ý anh là sao? Đang thử xem cô tình nguyện chiều anh đến mức nào ư? Thật lòng là cô không hề thích cảm giác này.
Cô rất muốn nói chuyện nghiêm túc với anh, nhưng Giang Khác Chi lại đè cô xuống dưới, cởi quần ở nhà của cô ra một cách dễ dàng, vùi đầu vào giữa hai chân Chung Hi.
“Bây giờ em không có muốn, trước tiên anh cứ…Ah a.”
Đôi tay vẫn còn lý trí muốn đẩy đầu Giang Khác Chi ra, nhưng anh lại không quan tâm tiếp tục đưa lưỡi sâu vào trong ŧıểυ huyệt. Động tác môi lưỡi ra vào rất dữ dội, chỉ là anh đã khẩu giao cho Chung HI rất nhiều lần nên đã sớm học được cách thỏa mãn cô.
Không tới nửa phút, Chung Hi đã bị anh liếʍ tới bủn rủn cả người.
Giang Khác Chi thì vẫn không ngừng tiến công thân thể cô, không chừa lối thoát.
“Sao lại không muốn?” Khi Chung Hi lên đỉnh lần thứ nhất, anh đã lẩm bẩm hỏi cô khi ŧıểυ huyệt của cô vẫn đang run rẩy co rút. “Rõ ràng là em rất thích đây.”
Ngay sau đó là đợt sóng cao trào thứ hai, lên đỉnh quá liên tục khiến Chung Hi đau khổ mà lại sung sướиɠ híp cả mắt.
Giang Khác Chi không buông tha cho cô, mà tiếp tục đâm thọc sâu trong huyệt nhỏ, động tác ra vào nhanh kinh người, anh bóp hai bờ mông cô, mở chân cô thêm rộng, đầu vùi thêm thấp, mυ"ŧ dâm dịch của Chung Hi một cách thô bạo.
Động tác đâm chọc của đầu lưỡi càng ngày càng cuồng điên khiến cho ván giường phát ra tiếng, Chung Hi thậm chí có thể thể nghe được tiếng Victor kêu ở phòng bên ngoài, còn nơi tư mật của cô tựa như kem, sắp bị Giang Khác Chi liếʍ đến mức tan chảy rồi.
“Đã ha a…..đủ rồi.”
Dù kêu thế nào Giang Khác Chi cũng không chịu dừng, anh tách huyệt nhỏ, liếʍ âm đế đến khi nó sưng đỏ, rồi lại tiếp tục dùng đầu lưỡi linh hoạt chơi đùa cửa niệu đa͙σ.
Chung Hi biết ngay anh định làm gì, cơ thể cô cứng ngắc, đêm nay cô không uống rượu, nhưng cũng đã uống rất nhiều nước trái cây… Thế nhưng Giang Khác Chi vẫn mạnh mẽ ấn cô trên giường, khiến cô không thể nhúc nhích.
Bống nhiên, ngay khi cơ thể cô run rẩy, Giang Khác Chi nghiêng đầu, anh nhìn thấy cơ thể Chung Hi run rẩy với biên độ rất nhỏ, rồi ngã nhoài ra giường, hai chân tiết ra chất lỏng vàng nhạt…
Rất nhanh sau đó, Chung Hi ngửi thấy mùi nước ŧıểυ nhẹ nhàng phiêu tán trong không khí, đợi qua hai ba đợt phun trào, Giang Khác Chi lại cúi đầu, tiếp tục âu yếm ŧıểυ huyệt mẫn cảm của cô.
Đã có linh nghiệm từ lần trước nên hiện tại Chung Hi rất bình tĩnh.
Hạ thể vẫn còn thấy bủn rủn không có sức, cô không hiểu sao Giang Khác Chi có thể liếʍ ŧıểυ huyệt vừa mới ŧıểυ ra mà không cảm thấy gánh nặng tâm lý nào như vậy, sau khi cao trào đầu óc cô có hơi chậm lụt.
Cô rủ mí nhìn Giang Khác Chi đang vùi giữa hai chân mình, từ góc độ này chỉ có thể thấy hàng mày hơi cau, đôi mắt nhìn xuống, thoạt nhìn vừa lạnh lùng lại có chút…yếu đuối, cảm xúc của cô bỗng trở nên lộn xộn, theo lý thuyết cô hẳn nên tức giận mới đúng.
Cô khẽ xoa đầu Giang Khác Chi, rồi cả lỗ tai nữa, không biết nên nói gì.
Lúc này Giang Khác Chi mới nhìn về phía cô, một lúc sau anh nói.
“Đêm nay anh ngủ phòng bên cạnh.”
Khi anh nói có chút tự trách, tựa như một người hoàn toàn khác với người lúc nãy.
Chung Hi dịch người sang một chỗ sạch sẽ hơn ở bên cạnh, bầu không khí này khiến lòng cô càng rối bời.
Một lúc lâu sau, Chung Hi nhìn lên trần, cất tiếng hỏi: “Mỗi lần anh nhìn chăm chú môi em, có phải anh rất muốn em khẩu giao cho anh không?”
Lúc hỏi Chung Hi không thể hiện bất kỳ loại cảm xúc nào, nhưng Giang Khác Chi bỗng biến sắc. Anh nghiêm túc, lại có hơi phiền chán, không biết là đối với ai.
“Không phải.”
Khi Chung Hi quay sang nhìn anh, anh nhìn thẳng vào mắt cô rồi nói “Chuyện này về sau đừng hỏi lại nữa.”
Chung Hi lặng thinh.
“Nhìn anh này.” Giang Khác Chi lại nâng khuôn mặt cô, anh nhíu mày nói, “Đừng nghĩ nhiều, anh không thích mấy chuyện như này chút nào.”
Chung Hi thấy anh không giống như đang đùa, nhưng cô vẫn buồn cười với lời nói mà anh vừa nhắc lại.
“Thôi đi, vừa rồi rõ ràng anh là người nói ra mà, sao anh lật mặt nhanh quá vậy?”
Giang Khác Chi vẫn khư khư niết mặt cô, “Anh không muốn.”
Chuyện mà em không thích, anh cũng không cần.
Chung Hi nhìn thấy nghiêm túc trong mắt anh, thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà, cô không ngờ rằng lần đầu tiên hai người làm trên giường lại thành ra như vậy.
Cô bỏ tay Giang Khác Chi xuống, rồi đổi một tư thế nằm thoải mái trên giường, tiện thể hỏi: “Giang Khác Chi, từ trước tới giờ anh không muốn làm trên giường. Có phải anh thấy làʍ t̠ìиɦ trên giường khá là nhàm chán không?”
Một lúc lâu sau mới nghe thấy giọng nói trầm thấp của Giang Khác Chi.
“Anh chỉ là, không muốn em nghĩ anh là người nhàm chán mà thôi.”
Chung Hi chẳng biết vì sao mà Giang Khác Chi rất dễ làm cô cảm động.
“Anh mà chán cái gì? Không có đâu mà.” Cô nhẹ nhàng nói.
Giang Khác Chi im lặng.
“Còn có chuyện này.” Chung Hi quay đầu lại nhìn anh.
Giang Khác Chi lại căng thẳng.
“Tuy là làm đến ŧıểυ ra quần rất sướиɠ nhưng em không hy vọng nó diễn ra dưới tình huống mà cả anh và em đều không vui, anh hiểu không?”
Giang Khác Chi véo véo mặt cô, nhỏ giọng hứa: “Lần sau không thế nữa.”
Chung Hi nháy mắt, “Thế nên, phạt anh ngày mai phải giặt sạch chăn nha.”
Giang Khác Chi nhìn cô rồi nói: “Được.”
Chung Hi nhìn bóng dáng bận rộn của anh, trong lòng vừa chua vừa ngọt.
Cô đã đoán được rằng Giang Khác Chi sẽ không mở rộng cánh cửa thế giới nội tâm của anh với cô từ lâu. Cô không muốn ép buộc anh, anh có nguyên tắc của mình, không muốn thay đổi nó. Chung Hi có thể thấu hiểu, bởi vì cô cũng sẽ không vì bất cứ ai mà thay đổi nguyên tắc của bản thân, cô nghĩ rằng một khi làm điều đó chính là mất đi con người của mình.
Trước đây cũng đã có đối tượng đưa ra yêu cầu cô khẩu giao một cách uyển chuyển, sau đó Chung Hi liền đá anh ta ngay lập tức, tiêu sái nói bye bye.
Nhưng giờ phút này, cô bỗng nhiên nhận ra một vấn đề rằng, nếu đối phương là Giang Khác Chi, kết quả không có gì thay đổi, nhưng có lẽ cô không thể ra đi dứt khoát được như thế.