Chung Hi nghe vậy có chút sửng sốt, sau đó rất nhanh “Ha ha” cười ra tiếng, “Ai? Em nói ai cơ hả ?! Anh ấy á?”
“Đúng vậy, có người đứng đằng xa đã nghe thấy Chu Khải luôn miệng mắng giám đốc Giang, còn có người thấy giám đốc Giang từ đó đi ra, còn có thể là người khác sao?”
Chung Hi lắc đầu, chắc như đinh đóng cột nói: “Em nghĩ gì thế? Anh ấy mà đánh người? Xác suất này còn thấp hơn tên họ Chu kia đói bụng vào nhà vệ sinh ăn c*t rồi bị đánh do bị bệnh tâm thần, người họ Giang nhiều như vậy đếm được sao? Nhân viên bảo vệ trước của công ty chúng ta có ai họ Giang không?”
Lư Thiến gật đầu, “Đúng là có.”
Đang chờ đèn đỏ, Chung Hi thuận miệng nói: “Em cũng không biết anh ấy, hôm nay anh ấy cũng không tới.”
Lư Thiến nghĩ lại cũng phải, cô thật sự không biết rõ về người này, chị Hi phân tích cũng rất có lý, nhưng sao cứ thấy có chỗ nào rất kỳ quái.
–
Chung Hi vừa về nhà, bên trong một mảng tối om, Giang Khác Chi còn chưa về sao.
Cô vừa ở trong gara gọi điện thoại cho anh, nhưng không có ai bắt máy, chắc là Giang Khác Chi đang bận, thời gian từ Tết dương lịch đến Tết Nguyên Đán luôn rất bận.
Chung Hi sửa soạn đưa Victor đi dạo hai vòng, trở về nó đã vào ổ ngủ rồi.
Chung Hi đang thay quần áo ở nhà phòng ngủ, chợt nghe thấy tiếng mở cửa ở bên ngoài nên chỉnh lại quần áo rồi chạy ra ngoài.
Giang Khác Chi đang cúi đầu cởi giày,
“Không ngờ hôm nay anh về muộn hơn em, công việc nhiều quá sao? Gọi điện thoại anh cũng không nhận.”
Chung Hi đứng trước mặt anh.
“Khuya rồi sao?” Giang Khác Chi nhìn thoáng qua điện thoại di động, “Xin lỗi, hết pin.”
Chung Hi nhún vai, sau khi kết thúc các hoạt động lúc chiều, cả người cô đều buông lỏng, cô nóng lòng muốn cùng Giang Khác chi trải qua một đêm thật vui vẻ.
“Anh không biết, lịch trình hoạt động chiều nay kinh khủng như thế nào…” Cô đi theo Giang Khác Chi vào phòng ngủ, anh ngồi trên giường cởi cà vạt, Chung Hi ngồi bên cạnh, miệng không ngừng cười nói chia sẻ những chuyện vui vẻ trong ngày, không để ý rằng anh ngồi trên giường mà không thay quần áo ở nhà ra.
Thấy cà vạt của Giang Khác Chi còn chưa cởi ra, động tác trên tay rất nhanh, Chung Hi vươn tay đang chuẩn bị giúp anh, Giang Khác Chi đột nhiên nắm lấy tay cô kéo vào lòng, sau đó nghiêng người đè xuống, dùng môi chặn miệng cô lại.
Thực sự quá bất ngờ, Chung Hi còn chưa kịp hiểu gì đã bị đột kích nhưng rất nhanh cô đã đưa đầu lưỡi của mình vào miệng anh, hai người hôn nhau kịch liệt.
Nghĩ vậy, Chung Hi đẩy Giang Khác Chi ra, bắt đầu tháo cà vạt, áo sơ mi, tiếp theo là quần. Tay cô đã chạm đến thắt lưng, nhưng lúc này Giang Khác Chi đã nắm lấy tay cô, một động tác ấn tay cô vào bên dưới hạ thân, im lặng chăm chú nhìn cô.
Ánh mắt này với ánh mắt lúc trước có chút khác lạ.
“Làm sao vậy?” Chung Hi có chút khó hiểu, “Anh không muốn?”
Giang Khác Chi nhìn cô, trong mắt cô đọng đầy hơi nước từ nụ hôn dài vừa rồi, môi cũng có chút sưng tấy vì sự thô bạo của anh.
Ánh mắt Giang Khác Chi rơi vào nơi đó, tay đặt trên đó nhẹ nhàng xoa nắn đôi môi sưng tấy của cô, tay chung Hi vẫn còn ở giữa hai chân anh, không biết anh đây là thế nào.
“Đã xảy ra chuyện gì? Sao anh lại nhìn em chằm chằm suốt vậy?” Chung Hi thu tay về, chăm chú nhìn anh đầy lo lắng.
Chung Hi vẫn cảm thấy có thể là Giang Khác Chi có dáng vẻ kiên định, đồng tử nhỏ hơn một chút, lúc không cười nhìn có vẻ như không thoải mái, giống như bây giờ vậy.
Hai khuôn mặt gần nhau, tóc gãy trước trán của Giang Khác Chi lại rơi trên trán Chung Hi.
Sau đó, anh tiếp tục vuốt ve đôi môi của cô với sự dịu dàng vô hạn, đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào cô trong giây lát, mở miệng nói: “Em khẩu giao cho anh, có được không?”
Nghe được câu nói này, trong nháy mắt Chung Hi cứ ngỡ mình nghe lầm, cô nhớ mình đã từng nói rõ với Giang Khác Chi ở Đảo Cua rằng cô sẽ không khẩu giao cho người đàn ông nào, mà anh cũng chưa từng có phản đối gì.
Cô thừa nhận rằng mình sống chẳng có qua có lại gì cả, cho dù người khác có khẩu giao, cô cũng không có ý kiến, nhưng đời người ai mà không có tiêu chuẩn kép.
Cô cau mày không nói, ánh mắt dò xét của Giang Khác Chi vẫn đặt vào mắt cô, điều này khiến cô rất khó chịu.
Chung Hi cảm thấy có chút thất vọng, sự thất vọng này không thể giải thích được, Giang Khác Chi Chỉ gợi ý về một sở thích nhàm chán của nhiều người đàn ông trên giường mà thôi.
“Chỉ là, em cho rằng anh sẽ tôn trọng nguyện vọng của em vô điều kiện.” Cô nhìn gương mặt tuấn tú trước mắt, thầm nghĩ.
Đúng lúc này, bàn tay của Giang Khác Chi đã dần dần rời khỏi môi cô, hướng về phía đầu vυ" vốn đã cương cứng của cô mà nhào nặn.