Sau khi ăn sáng, Chung Hi và Giang Khác Chi mỗi người ở trong khu vực thoải mái của riêng mình, không làm phiền nhau, cứ thế cho tới gần một giờ mới bắt đầu chuẩn bị bữa trưa.
Dù sao thì cũng không có việc gì quan trọng, mấy giờ ăn cơm cũng chẳng vấn đề gì.
Hai người phân công nhiệm vụ, Giang Khác Chi để Chung Hi đi nhặt ít cành cây khô về, anh đi bắt cá.
Kết quả là đợi đến khi Chung Hi nhặt một bó trở về, xa xa đã nhìn thấy tay áo của Giang Khác Chi xắn lên rồi, nhưng tay chưa hề thò xuống nước.
Cái tên đàn ông vô dụng, Chung Hi thở dài một hơi.
Cô cầm một vài cành cây bước qua.
“Anh tránh ra cho tôi, sự lịch thiệp của anh đối với cá mà nói chỉ là một loại lăng trì, anh đi xuống một cách tao nhã như thế thì trước khi đội cứu hộ đến chúng ta cũng chẳng thể ăn được bọn chúng đâu!” Cô liếc Giang Khác Chi bằng ánh mắt khinh thường, biểu thị anh đừng có cản đường.
Giang Khác Chi nhếch môi lùi ra, liền nhìn thấy cô đâm cành cây trên tay vào bụng con cá một cách nhanh chóng và chính xác…
Cứ như vậy, Chung Hi bắt được tổng cộng hai con cá to và ba con cá nhỏ.
Nếu như cô biết rằng Giang Khác Chi vì sức khỏe đường ruột mà khăng khăng muốn hấp cá, cô không biết bản thân mình có còn nỗ lực như thế hay không.
–
Buổi trưa hôm nay, Chung Hi đã ăn ba con cá, cô tuyệt đối không thể ngờ rằng trên du thuyền của Giang Khác ngay đến cả đồ gia vị cũng chẳng có, cuối cùng, cô đành phải dùng muối hoa hồng có thể ăn được của mình, đó vốn là thứ mà cô giữ lại để tẩy tế bào chết!
Chung Hi ăn cá rất tốt, cho nên ăn khá nhanh, khi cô ăn xong nhìn thấy Giang Khác Chi thong thả nhằn xương cá, ngay cả muối cũng không cần, cô cũng không biết làm sao mà anh nuốt xuống được.
“Anh chắc chắn không cần muối à?” Trước khi đi cô không nhịn được mà hỏi một câu.
“Không cần.” Anh lạnh nhạt đáp.
Do công việc trước đó đều là Chung Hi làm, nên cô yên lòng yên dạ quay lại lều ngủ, để Giang Khác Chi ở lại thu dọn tàn cuộc.
Thật dễ chịu, trước kia cô tuyệt đối không thể vừa ăn cơm xong đã đi nằm ngay lập tức.
Chung Hi nhìn chỗ muối hoa hồng ở trong tay, nếu không dùng để tắm thì có lẽ vẫn đủ để ăn như vậy một tháng, cô lộ ra một nụ cười mãn nguyện.
Chờ đã, sao cô lại cảm thấy mình sẽ cùng Giang Khác Chi ở nơi như thế này chờ đợi hơn một tháng chứ, cô bị ngu rồi à.
–
Sau khi vừa ngủ dậy, trời đã hơi tối rồi.
Những đám mây đen xám bao phủ bên ngoài, một cơn gió thổi qua, thổi cho không ít lá cây rụng xuống.
Chung Hi rất hiếm khi tỉnh dậy vào lúc chập tối, cô không thể diễn tả cảm giác này, chỉ là không hề thích. Cô tự cho rằng mình hoàn toàn không phải là một người lập dị, nhưng những lúc như thế này luôn cảm thấy có một loại cảm giác bị cả thế giới vứt bỏ.
Oẹ, cách nghĩ này thật giả trân.
Nhưng Chung Hi vẫn lập tức đứng dậy đi ra khỏi lều, thậm chí suýt nữa thì quên mang dép.
Cô nhìn bốn phía xung quanh, khi mặt hướng về phía bờ biển, cuối cùng cũng nhìn thấy một bóng lưng cao lớn.
Giang Khác Chi đang cầm một bộ quần áo từ bên kia đi tới, Chung Hi thở dài một hơi.
Cô không nghĩ nhiều đã chạy về phía anh, chạy đến bên cạnh anh, Chung Hi mới phát hiện rằng tóc anh đang ướt.
“Anh vừa mới đi tắm rồi à?” Chung Hi tròn mắt hỏi.
Giang Khác Chi không biết tại sao cô lại phản ứng như vậy, gật gật đầu.
Chung Hi lộ rõ sự thất vọng, cô chán nản nói: “Vậy sao anh không gọi tôi? Tối hôm qua tôi đã không tắm, bây giờ trời lại tối như này…”
Một mình cô không dám đi.
Cô trừng mắt nhìn Giang Khác Chi, nhưng bởi vì mới tỉnh dậy nên ánh mắt này chẳng hề có chút uy hiếp nào.
Giang Khác Chi rủ mắt xuống nhìn cô, lên tiếng hỏi: “Cô không dám đi tắm một mình hả?”
Giọng nói của anh bất giác trở nên nhẹ nhàng, bản thân anh cũng không hề nhận ra.
Chung Hi trừng mắt với anh, “Điều này không quan trọng, điều quan trọng là một chút khái niệm tập thể anh cũng không có.”
Giang Khác Chi nhìn dáng vẻ ngoài cứng trong mềm của cô, lại lần nữa nhíu mày.
Cuối cùng, anh thấp giọng nói với cô: “Tôi vẫn phải đi giặt quần áo.”
“Thật hả?” Chung Hi ngước mắt lên.
Giang Khác Chi lại chẳng nhìn cô mà quay người hướng ra phía bờ biển.
“Ừm, đi lấy đồ về sinh cá nhân của cô đi, tôi ở đây đợi cô.”
“Anh thật sự bằng lòng cùng tôi đi tắm à?” Chung Hi không chắc chắn hỏi lại, cô không ngờ được rằng Giang Khác Chi lại dễ nói chuyện như, lúc trưa nay anh còn lạnh nhạt giống như khi bọn họ mới đặt chân đến nơi này, thực tế thì cũng vừa mới trôi qua được vài ngày mà thôi.
Giang Khác Chi im lặng trong một khoảnh khắc, rồi lại lên tiếng, giọng anh hơi khàn khàn.
“Tôi đi giặt quần áo.”
Chung Hi cũng không có tâm tình mà cố chấp đến cùng với vấn đề này, bởi vì quả thực là cô muốn đi tắm quá rồi, để tâm đến việc tại sao anh ta đi làm gì chứ.
–
Không biết là lần thứ bao nhiêu hai người đến bên bờ biển.
Trước khi Chung Hi cởi đồ còn không nhịn được quay sang dặn dò Giang Khác Chi: “Anh không được cách tôi quá xa đấy, tôi đảm bảo tối nay chắc chắn sẽ không hù doạ anh nữa.”
Cô định nghĩa việc trêu chọc anh mấy ngày qua là “sự hù doạ”.
“Biết rồi.” Giang Khác Chi không ngẩng đầu, hơi nghiêng người, thả chiếc chăn mỏng mà anh đắp vào trong nước.
Chung Hi còn chẳng kịp hỏi tối nay anh sẽ đắp cái gì.
Cô quyết định đánh nhanh thắng nhanh, cởi đồ ra và xuống nước, tóc cô đã mấy ngày không gội rồi, tối nay không thể không gội.
Chung Hi cũng không muốn làm ô nhiễm nguồn nước, cho nên bóp ra rất ít dầu gội đầu.
Tóc cô rất dày, vốn dĩ loại chai nhỏ mang theo này chẳng đủ cho cô dùng ba lần.
Cô xoa bọt lên tóc của mình, sau đó đắm mình xuống nước, không phải là không lạnh.
Cô đang run rẩy ở trong nước, Giang Khác Chi vẫn đang cúi xuống giặt chiếc chăn đó.
Chung Hi chỉ có thể nhìn thấy bên mặt của anh, cô nhìn không rõ biểu cảm của anh là gì, có lẽ là cô nhìn quá nghiêm túc, một cọng tóc dài rơi từ trên đỉnh đầu của cô chọc thẳng mắt.
Nhất thời Chung Hi bị bọt của dầu gội đầu làm cay mắt.
Cô nhắm chặt mắt, thốt lên âm thanh đau khổ.
Giang Khác Chi nghe thấy bèn đi đến, giọng anh có chút căng thẳng, “Cô gội đầu thôi mà cũng có thể xảy ra chuyện hả?”
“Bọt dính vào trong mắt rồi.” Chung Hi chẳng có tâm tư sân si giọng điệu của anh, tay đã vô tình buông tóc xuống, đang định hụp cả mặt xuống dưới nước.
Giang Khác Chi cúi người nắm lấy tóc của cô, giữ tất cả trong lòng bàn tay.
“Tóc không thể cùng để rơi xuống nước, nếu không thì nhãn cầu vẫn sẽ phải tiếp xúc.” Giọng anh rất nghiêm túc.
Chung Hi “Ờ” một tiếng, cô rửa tay của mình, sau đó tạt nước biển vào mặt, cố rửa sạch dầu gội đầu trong mắt.
Sau vài lần, loại cảm giác cay cú khiến người ta muốn rớt nước mắt cuối cùng cũng nguôi ngoai.
Dường như cô không cảm nhận được bàn tay đang giữ tóc của mình, sau đó thử cố mở mắt, vẫn có cảm giác hơi xót, vì vậy chịu không nổi mà làu bàu.
“Thương hiệu vô liêm sỉ, lại đi quảng cáo giả dối, nói là thuần thiên nhiên không thêm chất–”
Lông mi Chung Hi khẽ rung rồi mở mắt, những lời muốn nói đều bị chặn lại trong miệng ngay khoảnh khắc mở mắt ra.
Dưới ánh trăng u tối, trong ánh nhìn lờ mờ, cô thấy vẻ mặt nghiêm túc của Giang Khác Chi đang nhìn chăm chú vào mắt cô.
Vì đang nắm lấy tóc cô, tư thế của anh giờ đây giống như đang ôm lấy cổ cô vậy, chính là giống như đang ôm cô trong lòng.
Thấy cô độ nhiên không nói chuyện nữa, anh không chớp mắt nhìn cô.
“Vẫn không thoải mái hả? Trong hộp thuốc của tôi có thuốc nhỏ mắt natri hyaluronate–” Anh cau mày, giọng nói dịu dàng như hòa vào màn đêm vậy.
Chung Hi đột nhiên ngắt lời anh.
Trong lòng đột nhiên thấy phiền muộn, miệng úp úp mở mở cũng chưa nói ra được gì, do do dự dự như thế này không phải là phong cách của cô.
“Giang Khác Chi.” Cô ngửa mặt lên nhìn thẳng vào mắt anh, ngữ khí kiên định nói, “Chúng ta làʍ t̠ìиɦ đi.”