Chung Hi vốn định rửa mặt xong sẽ rời đi, nhưng vừa nghĩ đến chuyện cũng chẳng có việc gì làm bèn nghĩ hay là nán lại đây vậy.
Nước biển nhìn trong veo, cô có thể nhìn thấy rõ được mấy con cá màu đen, nhưng chẳng nghĩ ra chúng từ đâu bơi tới.
Giang Khác Chi lau sạch nước trên tay, mắt nhìn thấy cô vẫn ngồi ở đó ngây người ra, trong phút chốc chú ý đến việc cô đang dán mắt vào đàn cá.
Tay cô còn đặt trên cổ bóp bóp, Giang Khác Chi cứ nhìn cô như vậy.
“Trưa nay có thể ăn cá, nếu cô muốn.”
Anh chắc chắn đó chỉ là do tâm lý bù đắp, tất cả mọi người đều có, chỉ là tâm lý xung đột thường thấy thôi.
Chung Hi nghe thấy mắt sáng lên.
“Tôi muốn! Nhưng không phải anh nói là không thể ăn sao?”
Giang Khác Chi nhìn chằm chằm vào vết đỏ trên cổ cô, hai tay bất giác nắm chặt.
“Đã qua bốn ngày kể từ cơn bão lần trước, được rồi.”
“Vui quá!” Cô chống hai tay lên đầu gối đứng dậy.
Giang Khác Chi ghét những đồ có tính hàn, ngay cả lần trước khi bị mắc kẹt trên biển, anh cũng chỉ ăn những đồ tích trữ trên thuyền.
Anh thấy cô vừa mới thay đổi trạng thái suy sụp ban nãy, cả người nhìn đã vô cùng sinh động. Chung Hi có vẻ rất thích ăn hải sản, cô thích ngủ ở nơi có ánh sáng, thích náo nhiệt, không hề giống anh.
Anh hợp ở một mình hơn.
Hai người họ gần như chẳng hề có nét tương đồng.
Giang Khác Chi lặng lẽ chăm chú nhìn cô, anh nghĩ, họ là hai kiểu người hoàn toàn khác nhau.
Nếu như không có sự cố lần này nhốt bọn họ ở cùng một nơi, khi họ gặp nhau ở bất kỳ trường hợp nào cũng sẽ không nhìn đối phương nhiều hơn một cái.
Bọn họ trước giờ đều làm như vậy.
Như vậy mới là điều đúng đắn.
Anh thu ánh mắt, nói: “Tôi đi lên thuyền lọc nước biển.”
Chỉ có như vậy mới yên ổn vô sự chung sống với nhau qua những ngày này.
Chỉ thế mà thôi.
Chung Hi gật đầu, “Đúng lúc tôi cũng muốn dùng nhà vệ sinh, cũng sẽ không tốn quá nhiều nhiên liệu nhỉ.”
“Cũng được.”
Chung Hi yên tâm.
–
Bởi vì liên quan đến không gian có hạn, ban đầu Chung Hi rất tò mò về việc làm thế nào để lọc nước khử muối, nhưng cuối cùng vẫn là chạy lên boong tàu nằm một mình.
Tầm nhìn ở đây rất tốt, không gian rộng lớn, nằm xuống cũng thật thoải mái, Chung Hi nhìn lên bầu trời trên đỉnh đầu, ánh nắng không chói chang như trong tưởng tượng, dù cho là làn da trần cũng cảm nhận được chút mát mẻ từ gió biển.
Quá lâu rồi không trải qua cuộc sống rảnh rỗi như thế này, Chung Hi thật sự sợ rằng bản thân mình đã không thể thích ứng với công việc khi trở về nữa.
Cô thử nghĩ đến chuyện công việc, nhưng nhắm mắt lại thì cô lại đột nhiên nhớ lại những thứ tối hôm qua, sáng ngày hôm nay họ rất ăn ý không đề cập đến chủ đề này.
Tiếp đó, Chung Hi nghĩ đến một số cảnh trong bộ phim cô từng xem, nam nữ chính làʍ t̠ìиɦ từ phòng ngủ ra tới boong tàu trên du thuyền.
…
Nói thẳng thì khi Chung Hi lần đầu tiên nhìn thấy cảnh này đã cảm thấy rất tò mò và khao khát, bây giờ nằm ở đây, nhưng cô có chút đứng núi này trông núi nọ.
Điều này cũng không thể trách cô, ở một nơi như vậy, làm gì còn có thú vui nào khác để giết thời gian chứ?
Cô lại quay đầu nhìn về phía trong khoang thuyền, nhưng không thể nhìn thấy bóng hình của Giang Khác Chi, anh còn đang bận lọc nước rồi.
Nhưng một giây sau, tấm lưng rộng đột ngột xuất hiện trong tầm mắt của cô, tiếp đó là cả cơ thể của anh.
Chung Hi phát hiện, lúc ban ngày, màu đồng tử của Giang Khác Chi nhạt hơn do các vấn đề về ánh sáng, để lộ ra chút lạnh nhạt và xa cách.
“Đến đây ăn đi.” Anh nói với cô, không có biểu cảm gì.
Chung Hi đi tới, cùng ngồi trong khoang thuyền.
Ngoài một bình nước lớn trên mặt đất, cô còn nhìn thấy cốc nước và một cái túi trên mặt bàn.
“Bên trong là gì vậy?” Cô hỏi.
Giang Khác Chi nói, “Ba gói thịt bò ăn liền và mấy thanh socola đen.”
“Ừ.” Chung Hi lấy một chiếc cốc uống chút nước.
Không ngờ rằng giờ đây uống nước đối với cô cũng đã trở thành một việc gia tăng hạnh phúc.
Sau khi hai người im lặng mà ăn hết hai túi thịt bò trong khoang thuyền, Giang Khác Chi đưa nốt túi cuối cùng cho cô.
“Tôi đã no rồi.” Chung Hi không nhận.
“Khi nào đói thì ăn.” Giang Khác Chi nhất quyết đưa cho cô.
“Anh thì sao?”
“Tôi không thích ăn thịt đến thế đâu.”
Khi anh nói chuyện, một nếp nhăn không sâu xuất hiện giữa hai hàng lông mày, nhìn giống như là không thích ăn thịt thật.
Chung Hi hoài nghi nhận lấy, “Ở nơi như thế này, anh vẫn còn kén ăn như thế?”
Giang Khác Chi không nói lời nào.
Cô tỉ mỉ nhìn chăm chú vào khuôn mặt của Giang Khác Chi, anh dường như đã gầy hơn một chút, quai hàm trông càng kiên nghị hơn, giống như có thể cắt đứt tay cô.
Giang Khác Chi không cho cô thời gian để nhìn trộm nữa, “Đi thôi.”
“Ừ đi.”
Giang Khác Chi xách bình nước và ra hiệu cho cô lên bè cứu sinh.
Chung Hi quay đầu lại nhìn phía boong tàu, rồi lại ngập ngừng nhìn sang Giang Khác Chi.