Quy đầu đỏ tím sức sống tràn trề hướng thẳng về phía cô, thân gậy thô dài, gân guốc đan xen.
Trước đó, Nhiếp Thư Diêu chỉ nhìn thấy ©ôи th!t của Chu Đồ, quy đầu màu hồng, kích thước cũng khá ổn, mà cô khi đó cũng chẳng có cơ sở nào để so sánh. Còn bây giờ, khoảnh khắc khi gậy thịt trước mắt lộ ra khỏi quần, nó đã mang đến chỗ cô một ấn tượng rất sâu, trong đầu cô chỉ nghĩ được một chữ, chính là: Dữ tợn.
Cô dùng tay xoa xoa thế thôi, chứ lòng cô biết rất rõ, cô không thể nào nuốt nổi nó.
Nhiếp Thư Diêu quỳ gối giữ hai chân anh, vươn tay giữ chặt ©ôи th!t, nóng như thanh sắt nung, cô bị hơi nóng của nó làm cho tê dại, thân gậy quá to, một tay cô cũng không cầm hết, chỉ có thể vuốt lên xuống vài lần sau đó thè lưỡi liếʍ mυ"ŧ.
Cô không ngừng thôi miên bản thân, rằng đây là gậy thịt của Chu Đồ, tự nói với chính mình…… Cô đang BJ cho Chu Đồ.
Hành động liếʍ mυ"ŧ càng trở nên quen thuộc hơn, cô mơn trớn từ quy đầu đến tinh hoàn, mυ"ŧ mát rất kĩ, mỗi một tấc cô liếʍ qua, lỗ sáo đều rỉ ra một chất dịch, khi mơn trớn nó, cô sẽ thấy ©ôи th!t ‘vui vẻ’ co giật, Nhiếp Thư Diêu vẫn nhẹ nhàng mυ"ŧ mát, thậm chí còn mở miệng thử thăm dò quy đầu, cố gắng nuốt vào từng chút một.
Chợt điện thoại nội bộ vang lên, một giây sau, giọng của trợ lý Hứa Cương truyền đến: “Ông chủ, Vilin gọi video, ngài có muốn nghe không ạ?”
“Vào đi.”
Ánh đèn hồng của máy chiếu lóe lên hai lần, trên vách tường đối diện bàn làm việc bỗng xuất hiện một người đàn ông tóc vàng mắt xanh, người kia chào hỏi bằng tiếng Anh với Chu Đạc.
Nhiếp Thư Diêu không ngờ lúc anh lại gọi video với người khác, cô ngạc nhiên ngẩng đầu, Chu Đạc vẫn tây trang phẳng phiu như cũ, cả người anh dựa hẳn vào ghế làm việc và đáp lại người kia bằng tiếng Anh rất lưu loát.
Giọng anh từ tốn trầm thấp, anh nói tiếng Anh rất hay, phát âm chuẩn Luân Đôn.
Nhận ra cô đã dừng lại, anh rũ mắt nhìn cô, lại một ánh nhìn lạnh lẽo, Nhiếp Thư Diêu như hiểu được ý của anh.
Anh muốn cô tiếp tục.
Nhiếp Thư Diêu rụt người xuống gầm bàn, tiếp tục ngậm lấy ©ôи th!t nóng cháy kia, chất giọng trầm ấm kết hợp với phát âm chuẩn người bản xứ khiến giọng anh gợi cảm không tưởng. Nhiếp Thư Diêu ngậm nuốt vài lần, không nhịn được nhìn anh, mong anh mau cúp điện thoại.
Nhưng Chu Đạc vẫn không cúp máy.
Cuộc gọi ấy vẫn tiếp diễn, gương mặt người đàn ông vẫn vô cảm, cứ trả lời chứ không hề dừng lại, ở góc nhìn của Nhiếp Thư Diêu, cô vẫn có thể thấy rõ yết hầu anh lên xuống khi nói chuyện.
Cô không hiểu sao lại thấy bóng dáng của Chu Đồ trên người anh, Nhiếp Thư Diêu nhắm mắt lại, tưởng tượng Chu Đồ đang ở trước mặt mình, hành động mυ"ŧ mát càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ, dù sợ nuốt không nổi nhưng cô vẫn cố gắng ấn sâu vào trong.
Hoa huyệt đã ướt đến mức không chịu nổi, dâm thủy từ giữa hai chân chảy dọc ra ngoài, nơi nào cũng ướt át dinh dính, không khí cũng bắt đầu tỏa ra mùi thơm ngọt ngào.
Hai má cô cũng đã tê mỏi, khi cô định rút ra, thì lập tức bị một bàn tay to lớn giữ đầu lại, tay trái người đàn ông giữ lấy đầu cô, ấn mạnh, tay phải ấn vào điện thoại, giọng nói khàn khàn chỉ thị với người bên kia: “Hứa Cương, trong vòng một tiếng, không cho ai vào văn phòng.”
“Vâng.”
Nhiếp Thư Diêu bị anh ấn đến mức không thể giãy dụa, cổ họng bị gậy thịt đâm mạnh gần như mất tiếng, cô giữa chặt tay vịn ghế, muốn mở miệng nói chuyện cũng chẳng có cơ hội. Người đàn ông túm lấy mái tóc dài của cô sau đó để gáy cô cạnh bàn làm việc, anh đứng lên, một tay chống lên bàn, tay còn lại thì giữ đầu Nhiếp Thư Diêu, thân dưới thì miệt mài ra vào kí©ɧ ŧɧí©ɧ trong cổ họng cô.
“Ưm……” Nhiếp Thư Diêu rất đau đớn, đây là lần đầu tiên cô biết nuốt trọn ©ôи th!t là như thế nào.
Cổ họng cô như bị đâm thủng.
Gáy cô va vào bàn làm việc, lần nào cứ như có người dùng gậy đập vào gáy cô vậy.
Khi anh buông ra, cô ngồi quỳ trên mặt đất rất lâu, nước mắt cũng sắp trào ra.
Chu Đạc cởi cà vạt, kéo cô đang ngồi bệt dưới đất lên, dùng cà vạt trói hai cổ tay cô lại, sau đó xoay người đè cô lên bàn làm việc, kéo hai tay cô ra sau đầu để cô tự ôm đầu.
Trong lúc cô vẫn đang nghẹn ngào ho khan, thì anh đã túm eo cô, đỡ gậy thịt đâm thẳng vào hoa huyệt non mềm của cô.