Hiến Thân Cho Anh Chồng

Chương 13

Trước Sau

break

Lần đầu tiên Nhiếp Thư Diêu vào phòng Chu Đạc chính là đêm trước khi kết hôn với Chu Đồ.

Bởi vì muốn trang trí phòng, nên bạn bè và anh em của Chu Đồ đều qua phụ, thậm chí còn có người trang trí phòng cho Chu Đạc, nhưng Chu Đồ biết Chu Đạc không thích người khác vào phòng anh, đồng thời cũng lo có người đã vào nên Chu Đồ mở cửa kiểm tra rồi tháo hết đồ trang trí xuống.

Nhiếp Thư Diêu sang tìm Chu Đồ nên mới thấy căn phòng của Chu Đạc. Toàn bộ đều là tone xám, trên tường sạch sẽ không có bất kỳ đồ trang trí nào, trên chiếc bàn máy tính xám đen cũng chẳng có sách bút, chiếc giường rộng lớn ngoại trừ ga trải giường màu đen thì chỉ còn mỗi chiếc gối màu xám.

Phòng rất lớn, nhưng lại rất trống vắng như chẳng có ai ở cả.

Sau này cô mới biết, Chu Đạc trừ khi về ngủ ra thì không bao giờ anh về nhà, đối với anh nơi này không phải nhà, mà giống như khách sạn hơn.

Nhiếp Thư Diêu xuống giường đi vào toilet, cô rửa mặt xong nhìn chính mình trong gương, tiếp đó cởi áo ngủ ra đi tắm.

Cô biết rõ vì sao giờ này Chu Đạc lại gọi cô qua.

Khi ra ngoài cô mở tủ lấy một chiếc váy hai dây màu đen cổ chữ V mặc vào, cô cũng không mặc nội y, cứ thế đi đến trước phòng Chu Đạc, cô không gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa vào trong.

Trong phòng không bật đèn, toàn bộ tối đen như mực.

Khi đóng cửa lại, mọi thứ tối đen khiến cô không thấy gì cả, Nhiếp Thư Diêu lưỡng lự muốn bật đèn, nhưng đột nhiên cô nghe thấy tiếng búng tay ở phía đầu giường, đèn cảm ứng cũng vì thế sáng lên, một luồng sáng màu vàng ấm áp tỏa ra từ đầu giường. Người đàn ông vẫn nằm trên chiếc giường xám rộng lớn, anh không mặc đồ, cứ thế để lộ đường nét cơ ngực rõ ràng, cặp đùi nam tính mạnh mẽ, vì đang nằm ngửa nên cũng phơi bày yết hầu gợi cảm.

Nhiếp Thư Diêu lại chú ý thứ ở giữa hai chân anh —— ©ôи th!t cứng rắn cỡ khủng đang dựng thẳng.

Anh “chào cờ” sao?

Nhiếp Thư Diêu không rõ lắm, Chu Đồ thường sẽ là 7 giờ sáng, vấn đề này chắc có liên quan đến đồng hồ sinh học của mỗi người nhỉ, chẳng hạn như bình thường Chu Đạc thức sớm, nên anh cũng “chào cờ” sớm hơn?

“Nhìn đủ chưa?” Giọng Chu Đạc lúc nào cũng mất kiên nhẫn, chắc vì tối qua anh uống rượu nên ngữ điệu cũng trầm khàn do men say, “Lại đây.” 

Nhiếp Thư Diêu khóa trái cửa, nhẹ nhàng bước đến trước giường.

Hình như Chu Đạc ngủ không ngon, lông mày anh chau lại, anh hơi nhướng mắt, đôi mắt đen nhánh nhìn cô: “Cởi váy ra, lên đây.”

Nhiếp Thư Diêu cởi áo ngủ, cẩn thận né tránh hai chân anh, không biết Chu Đạc đã cương trong bao lâu, Nhiếp Thư Diêu lo rằng anh sẽ mất kiên nhẫn vừa lên là muốn làm, nên việc đầu tiên cô làm sau khi lên giường chính là bò đến chỗ ©ôи th!t, liếʍ mυ"ŧ nó.

Cô muốn phải ướt thật nhanh.

Nếu không, với kích cỡ của anh thì cô sẽ bị thương mất.

Cô hơi áp vào đùi anh, nắm lấy ©ôи th!t to lớn, mở miệng nuốt vào từng chút một, Nhiếp Thư Diêu cũng cố gắng tượng tượng đây là ©ôи th!t của Chu Đồ, người trước mặt cũng chính là Chu Đồ, khi vén tóc, cô vô tình ngẩng đầu đối diện ánh mắt của Chu Đạc. 

Ánh mắt hiện tại của anh còn thâm sâu hơn lúc nãy nhiều lần, đôi mắt hẹp dài ấy hơi nheo lại, tựa như loài sói hổ đang chuẩn bị tấn công con mồi. 

Mà Nhiếp Thư Diêu chính là con mồi kia.

Khoảnh khắc cô đảo mắt đi cũng là lúc Chu Đạc giữ chặt gáy cô, bước xuống giường, mà cô thì bị anh ép mặt trước hông cho nuốt trọn toàn bộ gậy thịt không rời một khắc.

Trên tủ đầu giường anh có một bộ vest, anh rút cà vạt ra bịt mắt cô lại, nút thắt của cà vạt lúc này đang nằm ở sau gáy cô.

Đôi mắt Nhiếp Thư Diêu quá đẹp, dịu dàng thuần khiến, một nét đẹp hòa giữa mắt nai và mắt đào hoa, khi cô lên đỉnh nó lại toát lên vẻ quyến rũ khó lường, Chu Đạc không muốn nhìn vào mắt cô, vì cô luôn tìm bóng dáng của Chu Đồ trên người anh.

Nhưng tiếc thật.

Anh không phải Chu Đồ.

break
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc