Bát Bát: Phiên ngoại này rút từ 1 bộ truyện trước đó của tác giả Giảo Xuân Bính, gồm có 4 phần. Có lẽ vì khi đó chưa rõ ràng lắm nội dung bộ sau mình muốn viết nên có vài chỗ và vài sự kiện hơi lệch với bản trong Hẹn gặp lại nhau mùa hoa nở , nhưng về cơ bản là giống. Túm lại vì trong này chi tiết hơn về chuyện xưa của hai người nên ta cứ dịch cho mn đọc, để hiểu được mối tình trước đây của 2 người là như thế nào, có cái gì lệch thì mn cứ hiểu là vì khi trước Bính Bính chưa nghĩ vậy và sau này muốn đổi lại là được ^^!
***
Triệu ca, mười két bia đặt đây nhé, anh có muốn kiểm lại lần nữa không? Ôn Dĩ Ninh xắn áo đến khuỷu tay, vì nóng mà trên trán bốc lên một tầng mồ hôi mỏng.
Khỏi đi, tin em. Người đàn ông được gọi là Triệu ca đang ghi sổ, cũng không ngẩng đầu lên một cái: Lão Lưu, trả tiền công.
Chuyển hàng một buổi trưa, 80 đồng.
Ôn Dĩ Ninh đếm hai lần mới nhét vào ví tiền, vừa mới thở ra một hơi, bạn cùng phòng tiểu Chiêu đã gọi điện thoại đến.
Cậu đang ở đâu?
Chỗ Triệu ca, vừa mới chuyển hàng xong. Ôn Dĩ Ninh vừa nói vừa đi ra ngoài, đúng lúc một cơn gió vụt qua, cô bị lạnh vội rụt hai vai lại.
Muốn sang đây làm thêm không? Sáu tiếng, 400. Tiểu Chiêu nói: Phía bên này của mình vẫn chưa xong, nhiều việc sắp không theo kịp rồi.
Ôn Dĩ Ninh sảng khoái đồng ý: Đến!
Kết thúc trò chuyện, cô khoác túi lên rồi chen lấn vào xe bus.
Từ vị trí này của cô đến nơi đó đi qua bốn điểm dừng, giờ này đường không quá đông nên rất nhanh đã đến nơi rồi. Dò theo tên quán bar tìm tới, phát hiện ra vị trí rất đẹp, ngay cạnh bờ sông, quang cảnh thoáng đãng.
Đại sảnh, một hàng các cô gái xinh đẹp mặc sườn xám dài đến đầu gối, làn váy xẻ tà mơ hồ lộ ra bắp đùi trắng trẻo, đi giày cao gót mà vẫn như chân trần trên đất bằng, trên khuôn mặt mỗi người đều là nét xinh đẹp mà không vướng bụi trần.
Mỗi người phụ trách một phòng, khách gọi rượu nhất định phải lập tức đưa vào. Tuyệt đối không được phạm sai lầm, nghe rõ chưa?
Năm, sáu cô gái trẻ đồng loạt vâng dạ, diện mạo non nớt, nhìn nhau vài cái mới rụt rè đến chỗ người quản lý lấy đồng phục. Ôn Dĩ Ninh được phân đến căn phòng cuối cùng của dãy hành lang, dưới chân là tấm thảm dày, khiến cho cô có cảm giác không chân thực như đang đạp trên mây.
Cửa phòng bao còn mở, bên trong thấp thoáng truyền ra tiếng ồn ào nói chuyện.
Ôn Dĩ Ninh vừa đứng sang một bên cửa, tiếng cười của một người đàn ông vang lên, trầm ổn dày dạn, tựa như giữa ngọn núi mênh mông âm u đột nhiên vang lên một hồi chuông trầm vọng.
Khóe miệng anh vẫn còn thấp thoáng ý cười, trên tay là mấy lá bài, lên tiếng: Một ván nữa?
Qua cánh cửa khép hờ, thoáng qua trước mắt là gò má của một người đàn ông.
Ánh đèn sáng tối chiếu trên sống mũi cao thẳng của anh, như sóng gợn lăn tăn trên mặt hồ sâu, chỉ cần một lần thoáng nhìn cũng đủ quấy cho mắt người không rõ là mơ hay tỉnh.
Đây là lần đầu tiên Ôn Dĩ Ninh gặp Đường Kỳ Sâm.
Tối nay vận may của Đường Kỳ Sâm đủ lớn, thắng lợi liên tiếp. Phó Tây Bình đã thua liền ba cái bật lửa, ách một tiếng: Phục rồi phục rồi, đúng là vận may cũng không thể ép được anh.
Đường Kỳ Sâm cười, Lại thêm ván nữa?
Thu đi. Phó Tây Bình vẫy tay một cái, người bên cạnh liền giúp bọn họ thu dọn mấy lá bài.
Đường Kỳ Sâm dựa lưng về sau ghế, dáng vẻ lười biếng, cánh tay vắt trên ghế tựa. Anh và Phó Tây Bình nói chuyện phiếm, thần sắc ung dung, thi thoảng lại cười cười.
Ôn Dĩ Ninh quan sát anh một hồi lâu, sau đó, anh cười, khóe miệng cô cũng sẽ khẽ cong.
Mang rượu ra đi. Phó Tây Bình đầu cũng không nhấc, trực tiếp hạ lệnh.
Ôn Dĩ Ninh nhìn đến thất thần, gọi đến lần thứ hai mới phản ứng lại, vội vàng đi vào.
Làm sao vậy? Phó Tây Bình khẽ nâng cằm, không vui quay đầu lại, chỉ là vừa nhìn một cái lông mày liền hơi nhíu, một giây sau lại khôi phục về bình thường.
Ơ, mới đến?
Khuôn mặt nhỏ của Ôn Dĩ Ninh mang theo tươi cười đối lập, Thật ngại quá ông chủ, làm lỡ thời gian của ngài.
Phó Tây Bình là cậu ấm có tiếng trong vòng này, quần áo là lượt quen rồi, thấy mỹ nhân sẽ lại thuận miệng trêu chọc hai câu: Sao người đẹp biết anh là ông chủ?
Ôn Dĩ Ninh nói: Những người là ông chủ đều mặc âu phục, tôi thấy ngài là ăn mặc đẹp đẽ nhất.
Đường Kỳ Sâm vốn đang nhìn điện thoại, nghe được câu nói này, mặt liền không chút biến sắc nhìn sang.
Ôn Dĩ Ninh phát hiện ra, cũng đáp lại anh một cái ánh mắt, hai người bình thản đối đầu nửa giây, Đường Kỳ Sâm dời mắt trước.
Phó Tây Bình tâm tư tế nhị, không tiếp tục nói gì nữa, chỉ là tối nay mua liền ba chai rượu vang của Ôn Dĩ Ninh, gộp lại cũng là năm con số, rất có tâm vì ai đó mà cổ vũ.
Giờ làm việc của Ôn Dĩ Ninh kết thúc, lúc cô thay xong quần áo đi ra, vừa vặn đụng phải vị công tử bột Phó Tây Bình này.
Bên cạnh có bạn gái đi theo, trên người có chút men say, tiếng cười cũng dương cao. Bóng người của bọn họ dưới ánh sáng đỏ mà tan ra, không chân thực như thể đang trôi dạt ở một thế giới khác.
Phó Tây Bình đã sớm nhìn thấy Ôn Dĩ Ninh, anh ta theo bản năng quay đầu lại nhìn Đường Kỳ Sâm, phát hiện ánh mắt của anh cũng vừa lúc thu về từ trên người cô gái kia.
Phó Tây Bình đẩy người phụ nữ nhõng nhẽo bên cạnh ra, đột nhiên ném chìa khóa xe qua, cười lưu manh:
Kỳ Sâm, đêm nay anh làm tài xế đi.
Hiện tại đã là rạng sáng, tàu điện ngầm dừng chạy, nơi này cũng khó mà thuê xe. Ôn Dĩ Ninh lỡ mất mấy chiếc xe, bóng dáng thon gầy đứng trong gió rét, cái bóng tựa như cũng đung đưa theo mấy cành cây trên cao.
Cuối cùng cô cũng chờ được một chiếc taxi chủ động ngừng.
Phó Tây Bình ngồi bên trong chiếc xe Land Rover, cách một lớp cửa sổ xe hướng về phía cô huýt sáo: Em gái, có muốn quá giang không?
Ôn Dĩ Ninh đưa hai tay lên bên miệng thổi phù phù, chỉ để lộ ra một đôi mắt đen láy to tròn lại ngọt ngào. Cô không từ chối, bởi vì cô nhìn thấy người lái xe là Đường Kỳ Sâm.
Đây là chiếc xe taxi xịn nhất mà đời này Ôn Dĩ Ninh được ngồi.
Rất lâu sau đó, Đường Kỳ Sâm hỏi cô: Lần đầu tiên gặp đã dám ngồi xe tôi, không sợ gặp chuyện không may hả?
Ôn Dĩ Ninh đáp: Lần đầu tiên nhìn thấy, chỉ cảm thấy anh là người tốt.
Sau đó, Phó Tây Bình nửa đường xuống xe, trước khi đi còn cố ý quay đầu lại nói với cô: Hẹn gặp lại.
Bớt đi một cái miệng bôi dầu, không khí trong xe quả nhiên yên tĩnh hẳn.
Đường Kỳ Sâm là chúa ít nói, một đường đi thẳng về phía trước. Xe đi được mười phút mới trầm trầm hỏi: Em đi đâu?
Ôn Dĩ Ninh xoa xoa tay, nói tên trường mình.
Đường Kỳ Sâm đi đến giao lộ tiếp theo thì cho xe quay đầu lại, toàn bộ đoạn đường không nói thêm một câu nào, nửa giờ sau, anh cho xe dừng lại trước cổng trường.
Cảm ơn. Ôn Dĩ Ninh đưa tay qua, trên ngón tay kẹp ba tờ tiền.
Đường Kỳ Sâm rốt cuộc cũng có phản ứng, nghiêng mặt qua, ánh mắt nhàn nhạt.
Ôn Dĩ Ninh cong môi, cười đến rạng rỡ: Trả tiền xe cho anh đó.
Nói đến đây, nếu như nhất định phải tìm một cái nguyên do ngọn nguồn, thì chuyện cũ của bọn họ chính là bắt đầu từ ba tờ tiền mà Đường Kỳ Sâm nhận lấy.
Một ngày sau khi anh cầm ba tờ tiền, Ôn Dĩ Ninh trong lúc ngồi trên lớp học môn chuyên ngành nhận được tin nhắn từ một dãy số xa lạ:
Tôi ở chỗ dừng xe ngày hôm qua.
Nửa câu nói, không rõ hàm ý, nhưng trực giác của Ôn Dĩ Ninh mách bảo, anh đang chờ cô.
Ngày hôm nay Đường Kỳ Sâm mặc một chiếc áo khoác dài màu kem, màu này rất kén người mặc, phải là người có nước da trắng như anh mới mặc được. Một điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay, trong nháy mắt cúi đầu châm lửa kia, ánh lửa cùng lúc phản chiếu sống mũi cao lại thẳng tắp của anh. Ôn Dĩ Ninh từ xa đi tới, đập vào mắt chính là một hình ảnh như vậy. Không phải chỉ là rất hợp, hình ảnh này còn khiến cô nhớ đến phái cổ mộ.
Mỗi lần Đường Kỳ Sâm đến đón cô, không phải đi ăn cơm thì sẽ là đến chỗ nào đó chơi, cứ như vậy mang theo người đi lung tung trong thành phố. Ôn Dĩ Ninh ban đầu tán gẫu với anh còn có vài phần câu nệ, lần thứ hai nhấp nhổm không yên, từ lần thứ ba thì tập mãi cũng thành quen.
Đường Kỳ Sâm là một người đàn ông rất thiếu lửa nhiệt tình, anh cũng rất có tiền, bởi vì Ôn Dĩ Ninh đếm thử, trong một tháng này anh đã thay ba chiếc xe khác nhau. Anh cũng rất có đẳng cấp, ví dụ như nói chuyện ăn cơm, vậy thì sẽ tìm một nhà hàng đàng hoàng sang trọng, lại ví dụ như nói muốn cùng đi dạo, vậy thì sẽ lái xe đi dạo một vòng quanh Thượng Hải.
Chưa bao giờ vượt qua khuôn phép, cũng chưa bao giờ sinh thị phi.
Anh là cậu ấm của tầng lớp trên cao, bề ngoài đẹp mắt, nhân cách cũng cao quý.
Ôn Dĩ Ninh vô cùng vô cùng thích anh.
Bạn cùng phòng tiểu Chiêu từng có một lần hỏi cô: Niệm Niệm, có phải cậu đang yêu không?
Thần sắc cô vui vẻ, đáp lại cô ấy một nụ cười xinh đẹp điên đảo chúng sinh.
Tính tình tiểu Chiêu thẳng như ruột ngựa, lại hỏi: Thế là có hay không?
Ý cười trên khóe miệng Ôn Dĩ Ninh dần tan đi, cúi đầu rầu rĩ nói: Cũng không thể tính là có.
Vậy bình thường anh ta đưa cậu ra ngoài làm cái gì? Hai hàng lông mày của Tiểu Chiêu càng nhíu sâu hơn, đứng bật dậy, Không phải là hai người, hai người......
Trên mặt Ôn Dĩ Ninh không chút biểu cảm, ồ một tiếng.
Tiểu Chiêu chỉ tiếc không mài sắt thành kim, Ồ cái gì mà ồ, mình đã nhắc nhở cậu rồi đó, đừng có ném chính mình vào đó. Bọn họ chính là loại người có tiền, chiêu trò chơi đùa thông thạo, có loại phụ nữ nào mà không thể bị xoay quanh.
Ôn Dĩ Ninh bình tĩnh ngắt lời cô ấy: Nếu loại phụ nữ nào cũng có thể về tay, thì anh ấy còn tìm tới mình làm gì?
Tiểu Chiêu bị hỏi có chút nghẹn lời.
Cũng đúng, dù Ôn Dĩ Ninh đúng là có xinh đẹp, nhưng là không đến mức nghiêng ngước nghiêng thành. Cô ấy nhất thời không đáp được, nhưng lại cảm thấy trong lòng cổ quái không thôi, buồn bực đáp: Cậu thích thì nghe không thích thì thôi, sau này có bị tổn thương thì cũng đừng đừng trước mặt mình khóc nhè!
Ôn Dĩ Ninh không khóc, bởi vì cô không những nghe mà còn đặt lời đó trong lòng. Tìm một cơ hội, nhân lúc tâm trạng của Đường Kỳ Sâm đang rất tốt liền hỏi: Em nên gọi anh là gì?
Ngày hôm nay Đường Kỳ Sâm ký được một hợp đồng lớn, vui vẻ viết rõ ràng trên mặt, cười nói: Em muốn gọi thế nào thì gọi thế đó.
Ôn Dĩ Ninh liền hỏi: Em có thể gọi anh là Sâm không?
Khuôn mặt Đường Kỳ Sâm hơi cứng lại, thái độ vẫn ôn hòa, giọng nói nhàn nhạt: Không lễ phép. Tôi lớn hơn em bảy tuổi.
Ôn Dĩ Ninh tìm một chỗ sơ hở, Vậy anh dẫn em theo làm gì?
Ánh mắt Đường Kỳ Sâm thâm sâu, anh quay sang nhìn cô, giống như bóng đêm càng lúc càng dày, mơ hồ còn mang theo sương lạnh.
Ôn Dĩ Ninh cười, Làm em gái hả?
Anh không nói lời nào.
Hay là tình nhân? Giọng điệu được Ôn Dĩ Ninh thả xuống hết sức nhẹ, Như Phó Tây Bình một tuần đổi bạn gái một lần đó? Vậy thì vận may của em có vẻ tốt, một tháng vẫn chưa bị đổi.
Không được nói như vậy. Đường Kỳ Sâm nhíu mày, giọng nói có chút hung dữ.
Phần hung dữ này so với hình tượng ôn hòa trước nay của anh không nghi ngờ gì chính là một thanh kiếm sắc nhọn, hung hăng bổ vào trái tim Ôn Dĩ Ninh.
Vậy nên, em đến cả tư cách làm tình nhân cũng không có, đúng không? Ôn Dĩ Ninh không khống chế được tâm tình, thái độ trở nên sắc bén, nhưng vẫn quỷ thần xui khiến thế nào để lại thời gian giải thích cho anh.
Đường Kỳ Sâm một câu cũng không nói, cực kỳ im lặng.
Trong lòng Ôn Dĩ Ninh dâng lên cảm giác ấm ức không tên, thật ra nếu soát lại một lượt thì đúng là anh chưa từng làm bất kỳ cử chỉ ám muội nào. Cư xử hào hoa phong nhã, tôn trọng cô, nhưng càng là như vậy, lại càng khiến lòng người bất an lo sợ.
Ôn Dĩ Ninh như một con báo nhỏ nổi giận, hung hăng đạp mạnh lên chiếc giày da nhẵn bóng kia của anh -------
Tên đàn ông cặn bã đáng bị sét đánh!
Đường Kỳ Sâm sững sờ, đến lúc phản ứng lại thì bóng dáng cô gái nhỏ cũng đã chạy xa.
Anh đứng tại chỗ, nghĩ đến câu mắng kia của Ôn Dĩ Ninh lại nhịn không được, cong môi nở nụ cười.
Qua một thời gian, Phó Tây Bình cũng đã nhìn ra bất thường.
Gần đây không thấy anh mang nha đầu kia đi lang thang nữa nhỉ?
Đường Kỳ Sâm ngả người trên ghế da, hai chân bắt chéo, nhàn nhã xem báo cáo mới đưa lên, không mặn không nhạt ừm một tiếng.
Chơi chán rồi?
Anh không chơi.
Ôi ôi, không thể nào, là thật lòng sao?
Nhăn nhở.
Phó Tây Bình cũng không mấy ngạc nhiên, chợt nói: Cũng không quá giống, nhưng mà mặt mũi đúng là có đôi chút thấp thoáng.
Đường Kỳ Sâm đặt tập tài liệu xuống, không nhẹ không nặng nói: Đi ra ngoài.
Phó Tây Bình vui vẻ: Bao nhiêu năm rồi không thấy anh nổi nóng, ngày hôm nay đúng là vinh hạnh của em! Trước khi đi còn ngoái đầu lại, cười híp mắt nói: Tối nay vẫn ở chỗ cũ nhé.
Bốn tháng trước Đường Kỳ Sâm mới về Thượng Hải, Đường gia từ trên xuống dưới đều là bầu không khí vui vẻ. Đứa cháu đích tôn cuối cùng cũng hồi tâm chuyển ý, thế lực và của cải lớn như vậy, thật sự là cần người lên quản lý rồi. Đại khái thì người biết được chuyện riêng của anh không có nhiều, Phó Tây Bình là người duy nhất.
Người đàn ông này, làm việc quyết đoán mạnh mẽ, một khi đã làm thì sẽ làm đến cùng, khiến cho người ta không biết phải bới móc chỗ nào để mà chỉ trích.
Chỉ có một điểm duy nhất không được, là quá thâm tình.
Chín giờ tối, quán bar nhỏ bên bờ sông Hoàng Phố, địa bàn của Phó Tây Bình.
Người đã đến đông đủ, ván bài còn chưa bắt đầu.
Kiểu phòng riêng cao cấp đặt trước này nếu là đến sát giờ khẳng định không còn chỗ. Phó Tây Bình trên đường đến trùng hợp gặp được mấy vị đối tác kinh doanh, có qua có lại, bỏ lại người ta cũng không phải phép, liền sắp xếp bọn họ vào trong này.
Phòng riêng Phó Tây Bình đặc biệt chuẩn bị cho những buổi tụ tập của bọn họ dĩ nhiên là lớn nhất nơi này, dù có thêm sáu, bảy người vào nữa cũng không vấn đề.
Đường gia tại Thượng Hải là tượng đài, nhìn thấy Đường Kỳ Sâm bên trong ai cũng thụ sủng nhược kinh, dồn dập chào hỏi. Đường Kỳ Sâm hờ hững đáp lễ, khách khí nói với bọn họ hai câu liền tìm một góc ngồi xuống. Bộ dạng chớ ai lại gần.
Người trong vòng này ai cũng biết tính cách của Đường công tử, không ai dám tiến lên quấy rầy.
Xung quanh Phó Tây Bình ngược lại vô cùng náo nhiệt, năm, sáu người vây quanh. Giám đốc của quán bar biết rõ trong phòng này có hai vị Thái tuế gia góp mặt, lanh chanh muốn lấy lòng, liền đưa lên một món lễ lớn.
Sau khi hai bài hát kết thúc, mấy ly rượu xuống bụng, thì có một đội mỹ nữ mặc đồng phục thể thao đi vào. Người nào vòng eo cũng tinh tế, chân dài đến nách, váy ngắn tôn lên vóc dáng yểu điệu.
Đủ thứ mùi nước hoa tràn vào không khí, tràn đến tận vị trí góc phòng, khiến cho Đường Kỳ Sâm đang nghịch điện thoại không nhịn được cau mày.
Giám đốc bộ dạng nịnh nọt nói, Phó tiểu gia, chỉ cần là người ngài thấy thuận mắt thì cứ giữ lại, mấy cô gái này của chúng tôi có thể uống cũng có thể hát, vườn hồng đủ mọi màu sắc, rượu cũng cứ uống cho thoải mái.
Phó Tây Bình được nịnh hót có chút lâng lâng, nhưng vẫn không ngẩng đầu nhìn, mà ánh mắt chìm trong ly rượu, hào phóng nói: Được thôi, nhường các vị chọn trước.
Anh ta cũng chỉ là khách khí nói vậy thôi, người nào biết điều đều hiểu rõ ai mới là chủ nơi này ------- sao dám chứ.
Thế nhưng trong này lại có một khuôn mặt mới, điển hình cho loại nhà giàu mới nổi bụng bia ưỡn thẳng, tửu lượng còn không tốt. Ông ta loạng choạng đứng lên, hướng về phía cửa mà chỉ:
Đây, cô em đó tôi, tôi thích......
Dứt lời, ông ta loạng choạng đi qua đó.
Phó Tây Bình nhìn theo, vừa nhìn một cái, liền suýt chút nữa kêu lên thành tiếng.
Thiên a! Vì sao lại là cô ây?!
Đường Kỳ Sâm cũng bị giọng nói kia quấy nhiễu, bực bội ngẩng lên, trong nháy mắt sửng sốt.
Ôn Dĩ Ninh lạnh mặt đứng trong đám người đã bị tên nhà giàu mới nổi đó bắt lấy cánh tay.
Khà khà khà, thật xinh đẹp, thật xinh đẹp, giống như minh tinh điện ảnh vậy. Tên nhà giàu mới nổi này hẳn đã uống nhiều rồi, bắt đầu nói luyên thuyên: Gọi là gì ấy nhỉ, Thần Tiên tỷ tỷ ha ha ha!
Ngày hôm nay Ôn Dĩ Ninh thật sự là xui xẻo không còn gì để nói, lại đi tin lời của quản lý nói một cô công chúa(*) ngày hôm nay bị đau bụng không thể đến, hứa cô đến chỉ để cho đủ số lượng, sau đó sẽ cho cô 100.
(*) cách gọi đặc biệt thôi:))
Lát nữa xếp em ở ngoài cùng luôn, sẽ không bị chọn, yên tâm yên tâm.
Quản lý đã nói toàn bộ tinh phẩm sẽ đều tập trung ở giữa, Ôn Dĩ Ninh nhìn thấy ai ai trong số họ cũng như vừa trở về từ Hàn Quốc, xinh đẹp tựa thiên tiên. Lại nghĩ đến 100 kia, liền đồng ý.
Cơ hội kiếm tiền tốt không thể tốt hơn, liền như con thiêu thân lao vào lửa.
Từ sau khi bước vào phòng bao này, khoảnh khắc nhìn thấy Đường Kỳ Sâm, cô liền biết mình xong đời rồi.
Tên nhà giàu mới nổi rất khỏe, Ôn Dĩ Ninh lảo đảo mấy bước, bị ông ta kéo ra khỏi hàng người.
A. Này! Cô hoang mang nhìn giám đốc, Tôi không phải, tôi là người thay......
Có quy củ gì không hả! Giám đốc không dám đắc tội Phó Tây Bình, vội vàng quát to: Bảo cô làm gì thì làm cái đó đi! Lớn tiếng giáo huấn một câu, liền quay sang phía mấy người Phó Tây Bình, bộ dạng chân chó nói: Phó tiểu gia, nha đầu này còn trẻ không hiểu chuyện, ngài tuyệt đối đừng để bụng.
Không sao không sao. Tên nhà giàu mới nổi đoạt lời ông ta, hào hứng nói: Tôi chính là thích kiểu mạnh mẽ này.
Ôn Dĩ Ninh cuống lên thật rồi, vội đẩy tay người này ra. Động tác đó vô hình chung đã chọc giận giám đốc và tên nhà giàu mới nổi, vừa muốn tiếp tục giáo huẩn -------
Cô ấy là tôi muốn.
Đường Kỳ Sâm đi tới, yên tĩnh lạnh nhạt đứng bên cạnh Ôn Dĩ Ninh.
Tên nhà giàu mới nổi này không phải người ở đây, không nhìn ra thân phận của anh, còn tưởng là kẻ giữa đường nhảy ra phá đám. Hai mắt ông ta bốc hỏa, cái miệng đầy mùi rượu hướng về phía Đường Kỳ Sâm mà gào lên: Mày là ai hả! Có hiểu thế nào là trước sau không?!
Một câu chửi con mẹ nó Phó Tây Bình còn chưa kịp bật ra, đã nhìn thấy Đường Kỳ Sâm ung dung thong thả cầm lên một chai rượu rỗng, sau đó nhanh như chớp đập lên đầu tên nhà giàu mới nổi.(*)
(*) trước đó Phó Tây Bình từng nhắc đến vụ này rồi nè
Chai rượu vỡ thành bốn mảnh, tiếng kêu gào đau đớn liên tiếp không ngừng.
Đường Kỳ Sâm gỡ xuống vẻ ôn hòa, mặt không chút biến sắc nói ra lời tàn nhẫn chết chóc.
Ở nơi này của tôi không có ai trước ai sau, chỉ có tôi muốn, hoặc là không muốn.
Phó Tây Bình đánh mắt ra hiệu, trợ lý lập tức hiểu ý đưa lên một chiếc khay đựng khăn tay màu trắng. Đường Kỳ Sâm sấp khăn vào chậu nước ấm, chậm rãi lau mấy giọt rượu bắn lên mu bàn tay.
Lau xong, anh bình tĩnh nói với Phó Tây Bình: Để lão ta xéo đi.
Sau đó ném mạnh chiếc khăn lên bàn, đẩy Ôn Dĩ Ninh nãy giờ im lặng không nói một lời ra ngoài.
Đêm đông gió lớn, hai người đứng trước cửa lớn, Đường Kỳ Sâm lần mò bao thuốc, rút ra một điếu muốn châm lửa, nhưng mấy lần đều bị gió thổi bay. Anh không hút nữa, nhét điếu thuốc về hộp thuốc lá, giọng nói nhàn nhạt hỏi: Em học trường đại học tốt nhất của Thượng Hải, là vì muốn đến đây làm việc?
Ôn Dĩ Ninh quay đầu đi: Tự kiếm tiền nuôi sống chính mình, không thẹn với lòng.
Đường Kỳ Sâm: Lương bao nhiêu?
Ôn Dĩ Ninh đáp: 100.
Đường Kỳ Sâm nghe được con số này, bàn tay run lên, sau đó đột nhiên bật cười, Vậy nên em trốn tránh không gặp tôi, là bởi vì tôi không trả lương cho em sao?
Ôn Dĩ Ninh không nói lời nào, mắt mở lớn nhìn anh.
Từ vị trí đứng của cô, vừa vặn được ánh đèn màu cam bên trong chiếu lên người, lượng sáng vừa phải, lấy bóng đêm làm nền, nổi bật vẻ đẹp phong tình của những cô gái Hồng Kông ngày trước.
Đường Kỳ Sâm nhìn vài giây, thoáng thất thần.
Ôn Dĩ Ninh nhân cơ hội đó muốn chạy, lúc sượt qua vai, đột nhiên bị anh bắt lấy cổ tay.
Cô gái nhỏ giãy dụa.
Người đàn ông giữ càng chặt.
Cảm giác tủi thân không tên trong lòng một lần nữa lại trào lên, động tác của Ôn Dĩ Ninh càng thêm mạnh bạo, dần dần biến thành dây dưa không dứt. Nắm đấm không chút sức lực liên tiếp rơi vào ngực Đường Kỳ Sâm, nhưng lại không có lấy một câu phát tiết.
Đánh xong rồi, Ôn Dĩ Ninh mất hứng dừng lại, cúi thấp đầu, cực kỳ ủ rũ.
Đường Kỳ Sâm lúc này mới lên tiếng, vừa mở miệng liền gọi ra nhũ danh của cô: Niệm Niệm.
Ôn Dĩ Ninh ngẩn ra.
Sau đó nghe thấy anh nói: Xin lỗi.
Cô ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt trầm ổn thâm thúy của người đàn ông.
Lời nói lần trước của tôi, em hiểu lầm.
Đó là khi Ôn Dĩ Ninh chấn vấn anh, một câu hỏi vô ích, có phải đến cả tư cách tình nhân cô cũng không có.
Đường Kỳ Sâm trả lời chính là, không được nói như vậy.
Lúc đó Ôn Dĩ Ninh tức giận đến mức giậm chân, còn mắng anh là tên đàn ông cặn bã đáng bị sét đánh.
Nói như vậy không dễ nghe, không phải là lời một cô gái nhỏ nên nói. Đường Kỳ Sâm ngừng lại một chút, giọng nói nhàn nhạt: Tôi cũng sẽ không bị sét đánh.
*** Lời tác giả ***
Viết phiên ngoại của Đường công tử mất khoảng ba ngày. Viết đi viết lại, Đường công tử xem như là lão tổng tài xịn xò mà chính thức nhất tôi từng viết rồi.