Họp thường niên kết thúc, bọn họ đón chuyến bay muộn nhất quay về Thượng Hải.
Sáng ngày hôm sau Đường Kỳ Sâm còn có một cuộc họp Hội đồng Quản trị, không thể vắng mặt. Về đến Thượng Hải đã là đêm muộn, con của lão Dư học đại học ở phía Bắc, hôm nay là ngày đầu tiên về nhà, Đường Kỳ Sâm biết gia đình bọn họ sum vầy nên không gọi ông ấy tới đón. Hoắc Lễ Minh đã đợi rất lâu rồi, vừa nhìn thấy bọn họ liền vẫy tay báo vị trí của mình, sau đó lại đút hai tay về túi, bộ dạng lãnh đạm thờ ơ.
Đây là lần đầu tiên Ôn Dĩ Ninh nhìn thấy Hoắc Lễ Minh, đôi mắt không khỏi sáng lên.
Người này nhìn qua liền biết còn trẻ tuổi, vóc dáng cao lớn, phong thái còn mang theo vẻ lãnh khốc. Nhưng lại không phải loại đàn ông đi đến đâu phóng ra hormone thu hút ong bướm tới đó, kiểm soát vừa đủ, gợi cảm vô cùng.
Kha Lễ chú ý thấy cô âm thầm đánh giá anh ta, lên tiếng giải thích: Đây là tiểu Hoắc, à, hai người không biết ai lớn hơn nhỉ? Có vẻ như cũng không chênh lệch nhiều lắm.
Ôn Dĩ Ninh hỏi: Anh ta cũng là tài xế của công ty?
Không phải. Kha Lễ nói: Cậu ta theo Đường tổng nhiều năm rồi, mười bảy mười tám tuổi đã làm việc bên người ngài ấy.
Không phải là nhân viên công ty, nhưng cũng là kiểu người từng trải, khí chất là từ trong xương tủy phát ra, không thể ngụy trang được. Nói như vậy, Đường Kỳ Sâm có thể bước lên đến vị trí này không phải hoàn toàn dựa vào chế độ cũ hay lề thói đã lạc hậu, cũng có rất nhiều chuyện không thể đưa ra ngoài sáng cần người âm thầm xử lý.
Kha Lễ là cánh tay trái ngoài sáng mạnh mẽ quyết đoán, mà Hoắc Lễ Minh này đại khái chính là cánh tay phải ngoan tuyệt dứt khoát ẩn nấp trong bóng tối đi.
Đều là tâm phúc.
Xe dừng lại bên ngoài, Ôn Dĩ Ninh không chút biến sắc ngồi vào ghế phụ, nhường lại cho Kha Lễ ngồi hàng ghế sau. Toàn bộ hành trình Đường Kỳ Sâm đều im lặng đến đáng sợ, anh không nói lời nào, nhưng khí áp lại vô cùng lớn. Đến cả Kha Lễ giỏi điều hòa bầu không khí như vậy cũng không dám tự tiện thăm dò, chỉ sợ lỡ lời một chút thôi, khi trở về sẽ vô duyên vô cớ bị ép đi tăng ca.
Một tuần mới bắt đầu, cả thành phố Thượng Hải được bao phủ bởi một tầng cảnh sắc ấm áp hiếm thấy giữa mùa đông lạnh giá. Trần Táp đã kết thúc kỳ nghỉ phép, dáng vẻ hăng hái, tinh thần giống như vừa qua một hồi tinh lọc. Hội nghị thường kỳ của công ty kết thúc, cô ấy gọi Ôn Dĩ Ninh vào văn phòng, tiện tay đưa cho cô một chiếc túi nhỏ.
Trần Tử Du tặng quà cho cô.
Quà là một chiếc hộp vuông vắn, đặt trên tay có thể ước lượng ra được trọng lượng của đồ vật bên trong. Món quà này đối với Ôn Dĩ Ninh cũng không tính là đột ngột, bởi sau cái lần thuận tay kéo lại Trần Tử Du đó, thuận tiện kéo về cho cậu ta một cái mạng, hảo cảm của tiểu ma vương này đối với cô tăng vùn vụt, hỏi Trần Táp wechat của cô, sau đó cả ngày luyên thuyên chuyện nhân sinh.
Năm nay Trần Tử Du học lớp 12, theo cậu ta thì độ tuổi này vẫn tính là nhỏ. Sau đó cậu ta vênh váo nói với Ôn Dĩ Ninh, Trước kia em là học bá, hồi học trung học cơ sở còn nhảy hai lớp.
Ôn Dĩ Ninh trả lời: Mấy năm qua xảy ra chuyện gì mà tính tình cậu lại thay đổi chóng mặt như vậy?
Bên kia dương dương trực tiếp gửi tới một tin nhắn thoại, dùng giọng điệu hát hí khúc không đứng đắn rống lên một câu: Người không ngông cuồng uổng thời niên thiếu nha a a a a ~ âm cuối kéo dài, nghe vô cùng quỷ dị.
Bên trong con người của cái cậu Trần Tử Du này, dung tục mà miêu tả thì chính là do phát dục không hoàn thiện nên mới biến thành loại tính cách điên khùng. Giữa người với người một khi có loại giao tình liên quan đến sinh mệnh, loại cảm giác thân thiết kia hẳn sẽ khó mà giải thích, giống như tự nhiên đã vậy rồi.
Ôn Dĩ Ninh mở hộp quà ra xem, bên trong là một vỏ ốc biển hình thù kỳ quái.
Trần Táp liếc mắt, bật cười, Chẳng trách ngày hôm đó muộn như vậy rồi mà nó còn ra biển, tôi còn tưởng là nó đi bơi.
Sau cái đêm Trần Tử Du bị Đường Kỳ Sâm đạp một cước quỳ xuống mặt đất, Trần Táp liền xách theo cậu ta lên máy bay. Hai mẹ con ầm ĩ suốt chặng đường, lái xe ầm ĩ, đăng ký ầm ĩ, đến Maldives lại tiếp tục ầm ĩ. Trần Táp bị con trai làm cho phát cáu, không thể kìm nén lửa giận thêm nữa, trực tiếp đá cậu ta xuống biển rồi gào lên: Cá mập ở đâu mau ra đây!
Bất kỳ một mối quan hệ đối đầu nào cũng cần thời gian để chữa lành, một người từ khi bắt đầu có thể còn khó chịu, ban đầu còn không cam tâm tình nguyện cùng nhau khởi hành, một người còn ghét bỏ đối phương, ban đầu lại vẫn nghĩ đến khả năng bắt tay hòa giải.
Rất nhanh đã đến giờ tan ca, Trần Táp hỏi Ôn Dĩ Ninh: Buổi tối có việc gì không?
À, không ạ, về nhà thôi.
Vậy cùng tôi ăn một bữa đi. Trần Táp nói: Trần Tử Du sợ cô không đến nên nhờ tôi chuyển lời. Trẻ nhỏ thích ồn ào, cô muốn đi thì đi, không đi cũng không sao cả.
Ôn Dĩ Ninh cảm thấy cậu nhóc này cũng thú vị, cười nói: Được, vậy tôi ăn chực một bữa cơm của hai mẹ con đi.
Tư duy của Trần Tử Du này không giống người thường cho lắm, mời người ăn cơm lại định vị trí ở một quán ăn bên đường. Dùng bạt đỏ dựng lên thành một cái lều lớn hình tròn, không gian bên trong chỉ đủ xếp bốn, năm cái bàn. Ôn Dĩ Ninh bước vào trong mới phát hiện ra, người được mời không chỉ có một mình cô.
Kha Lễ ngồi thẳng dậy, nhìn thấy người thì nhanh nhẹn vẫy tay ra hiệu, Ở đây.
Đường Kỳ Sâm đang đưa lưng về phía này, theo giọng nói đó quay đầu lại, tầm mắt thẳng tắp dừng lại trên mặt Ôn Dĩ Ninh. Trốn không được, liền nhẹ nhàng gật đầu một cái xem như chào hỏi, sau đó quay đầu về.
Trần Táp nói: Nếu cô không quen thì đổi sang nhà hàng cơm Tây.
Trên bàn đặt một đĩa lạc và một đĩa dưa chua, bát và đũa của Đường Kỳ Sâm và Kha Lễ đều đã lấy ra, bộ dạng không giống như khách lạ, phỏng chừng là địa điểm bọn họ thường đến ăn. Ôn Dĩ Ninh cũng không quá kén chọn, Không sao, dù sao cũng đã đến rồi, tôi ăn cay cũng rất giỏi.
Trần Tử Du xen vào, Chị, em và chị thật là có duyên, em cũng có thể ăn cay.
Kha Lễ cười nói: Thôi đi, nghĩ ai cũng tham ăn như cậu ấy.
Ông chủ của quán ăn này vẫn còn rất trẻ, đi tới vỗ vỗ vai Kha Lễ rồi hỏi Trần Táp: Vẫn quy tắc cũ chứ? Rồi hướng sang Đường Kỳ Sâm cười cười, Lại lấy cho ngài một bát cháo dinh dưỡng nhé.
Trần Tử Du la ó: Của cháu với chị ấy làm cay thật cay vào.
Chờ đến khi mọi người đều đã ngồi xuống, người phục vụ mới mang tới hai chai rượu. Trần Táp uống đã thành thói quen, thậm chí là có chút nghiện, nhanh chóng rót cho mình một chén rồi hỏi Ôn Dĩ Ninh: Uống được không?
Ôn Dĩ Ninh nói: Được, theo giám đốc.
Kha Lễ nhìn cô mấy lần, bộ dạng muốn nói lại thôi vô cùng rõ ràng. Trần Táp hất lông mày, Tửu lượng của cô ấy đã được tôi mang đi huấn luyện rồi, không cần lo lắng.
Bữa cơm này là lấy tên Trần Tử Du mời, cũng đều là người quen cả. Đường Kỳ Sâm và Kha Lễ vốn không định đến, nhưng quan hệ của mẹ con tiểu ma vương và đại ma vương mới phá vỡ tầng băng, Trần Táp ở bên ngoài làm công tác có thể coi là phong quang ngời ngời, nhưng phàm là những ai hiểu rõ những gì cô ấy đã phải trải qua, đều biết cuộc sống của cô ấy cũng không dễ dàng gì. Cuộc sống không dễ dàng, đối với phụ nữ lại càng khắc nghiệt hơn một phần. Về công về tư, lấy ra giao tình này của bọn họ, Đường Kỳ Sâm nghiễm nhiên sẽ đồng ý lời mời của cô ấy.
Sức ăn của anh không lớn, mấy năm qua cũng đặc biệt chú ý, vậy nên căn bản là không động đũa. Mãi đến khi bát cháo dinh dưỡng được mang lên, anh mới coi như là bắt đầu bữa ăn này. Trần Tử Du tính tình hoạt bát, giống như một vị đại nhân nhỏ vậy. Cách dùng từ không quá hợp lý, nhưng nếu cẩn thận lắng nghe vẫn sẽ ra được đạo lý.
Ôn Dĩ Ninh buồn cười nhìn cậu ta, tuổi còn trẻ nên nhìn từ góc nào cũng thấy như dân giang hồ, mà điểm này lại có thấp thoáng bóng dáng của Trần Táp.
Nói là tẻ ngắt thì cũng không đến nỗi, bởi Kha Lễ và Trần Táp tìm được chủ đề nào liền nói chủ đề đó. Kha Lễ kể chuyện hài hước thật sự đáng được thêm điểm mị lực, kiến thức về du lịch, đoán tính cách người, đề xuất cách ăn mặc, Kha Lễ đều có thể nói đến vô cùng đặc sắc. Trên bàn ít nói nhất có lẽ chính là Đường Kỳ Sâm và Ôn Dĩ Ninh.
Một trầm mặc ăn cháo, một trầm mặc ăn lạc, thậm chí có những lúc động tác bỏ vào miệng giống nhau như đúc, tần suất thống nhất. Khiến cho người có lòng giữ nhiệt độ cho bầu không khí sau khi thấy bọn họ như vậy lại đột nhiên có cảm giác tắc nghẹn.
Bầu không khí có vài giây yên tĩnh đến mức quỷ dị.
Cuối cùng vẫn là Trần Tử Du phá vỡ lúng túng, tán gẫu đến tỷ lệ nam nữ của trường mình, Kha Lễ nghe được thì nở nụ cười, hỏi cậu ta: Đã có bạn gái chưa?
Trần Táp giúp cậu ta trả lời: Tôi biết, đã đổi qua ba người.
Là bốn. Trần Tử Du bất mãn sửa lại.
Cứ như chuyện dáng tự hào lắm. Trần Táp lườm cậu ta.
Trần Tử Du đột nhiên nhìn về phía Ôn Dĩ Ninh: Chị, chị có bạn trai không?
Ôn Dĩ Ninh rất tự nhiên cười cười: Không có.
Trần Tử Du lại hỏi: Vậy chị đã từng có chưa? Không đợi cô trả lời, vỗ tay cái đốp, sau đó vỗ bộp bộp lên mặt mình, Xem em hỏi câu ngu ngốc chưa kìa.
Còn không phải sao, tuổi không còn nhỏ, lại xinh đẹp dễ nhìn, không có bao giờ mới là lạ đó.
Đường Kỳ Sâm liếc cô một cái, dường như cũng có hứng thú với câu hỏi này. Không phải hiếu kỳ cũng không phải dị ứng, nhưng Trần Tử Du làm cho câu hỏi đó dừng chân trước bờ vực, sau đó sống chết mặc bay càng làm cho Đường Kỳ Sâm sinh ra cảm giác đứt gánh giữa đường trong lòng.
Ôn Dĩ Ninh không thừa nhận cũng không phủ nhận, Trần Tử Du đã tiếp tục, hai mắt còn híp lại lấy dáng, Chị, chị thích kiểu như thế nào?
Ôn Dĩ Ninh đang cầm xiên thịt nướng ăn, cay xè, liên tục ho khù khụ.
Ví như chú Kha, Cậu ta chỉ sang Kha Lễ, Kha Lễ lập tức giãy nảy, Chú cái gì mà chú, tôi cũng chỉ lớn hơn cậu gần chục tuổi thôi.
Trần Tử Du mặt không biến sắc nói: Chú ấy thích kiểu khí chất giống như Trương Mạn Ngọc (*), thích phụ nữ mặc sườn xám. Chú Kha của em nhìn có vẻ đạo mạo đấy, thật ra lại rất ***. Lại ví như mẹ em, mẹ em......
(*) nữ diễn viên Hồng Kông thập niên 1980 và 1990
Trần Tử Du quay đầu liếc nhìn Trần Táp, vô cùng thức thời ngậm miệng lại, biểu cảm một lời khó nói hết cảm thán: Bỏ đi, mắt nhìn người của mẹ em không được tốt cho lắm.
Mọi người nghe được đều nở nụ cười.
Vị tổ tông này, không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua, Chị, nói nghe thử một chút tiêu chuẩn kén chồng của chị đi.
Bầu không khí vốn là đang thoải mái không câu nệ, ăn thịt nướng, nói chuyện trời nam đất bắc, bất kể là ai đều có thể bị Trần Tử Du dùng loại giọng điệu không kiêng dè không chịu trách nhiệm đến trêu chọc, ngay cả mẹ đẻ cũng không buông tha. Nếu đột nhiên né tránh, vậy lại biến thành cố tình phá hỏng bầu không khí tốt đẹp này rồi. Lại nói, Ôn Dĩ Ninh cũng không nghĩ phải tránh né, tiêu chuẩn chọn chồng có ai mà không có? Đều là đặt trong đáy lòng, gặp hay không gặp được là một chuyện, sau này tìm cho chính mình một người không phải như vậy lại là một chuyện khác.
Ôn Dĩ Ninh đặt đũa xuống, hai chân bắt chéo. Cô có một thói quen rất tốt, đó là bất kể đang ở đâu, đang trong bầu không khí nào thì sống lưng đều thẳng tắp. Tư thế ngồi mà đẹp, khí chất sẽ tự động nâng lên bảy, tám phần, ôn ôn đạm đạm, rất khiến người khác ấn tượng.
Trước đây còn ép mình vào một khuôn sáo cứng nhắc, thích kiểu gì thì nhất định phải tìm bằng được kiểu đó. Sau đó chị suy xét cẩn thận lại, phát hiện ra tất cả những quy chuẩn này đều là theo một người vẽ ra.
Trần Tử Du lấy tinh thần, Ai vậy?
Một thoáng dừng này, Kha Lễ và Trần Táp đều nhìn lại, vẻ mặt chờ đợi kèm theo cực kỳ hứng thú. Đường Kỳ Sâm vẫn kiểm soát vẻ mặt rất tốt, chỉ là động tác xúc cháo rõ ràng đã chậm lại.
Ôn Dĩ Ninh cong môi nói: Ngô Ngạn Tổ(*).
(*) nam diễn viên điện ảnh, đạo diễn, kiêm nhà sản xuất phim người Mỹ gốc Hoa của điện ảnh Hồng Kông
Tựa như mũi tên chưa kịp kéo căng trong phút chốc đã nới lỏng, mũi tên đồng loạt rơi xuống đất, không thể nói ra là mất mát hay vui mừng. Đường Kỳ Sâm cúi đầu, sống múi đối diện với bát cháo, nhìn không ra tâm tình là như thế nào.
Năm ngoái tôi có gặp cậu ta trong một lễ trao giải, còn chụp ảnh chung, lại xin chữ ký. Trần Táp nói: Nếu cô thích, tôi sẽ về tìm lại thử xem.
Không cần, tôi cũng không quá chú ý cái này. Ý cười Ôn Dĩ Ninh càng sâu hơn. Đuổi theo thần tượng là của giới trẻ, cô cũng không phải là kiểu người thích giữ một tấm hình rồi nhớ nhung tưởng niệm, nói thẳng ra, thì là đặt trong lòng thôi. Vì những năm tháng tuổi trẻ kia, vì quãng thời gian thiếu nữ của chính mình.
Trở lại đề tài chính, Ôn Dĩ Ninh nói với Trần Tử Du: Chị không nói được lý do là vì sao. Nhưng là chị cảm thấy ở cùng nhau vui vẻ là được. Nhiều tiền hay không cũng không phải là mấu chốt, cuộc sống mà, nhiều tiền hay thiếu tiền rồi tất sẽ có cách tương ứng nào đó để sống qua ngày thôi.
Chị, chị cũng quá không kén chọn rồi. Trần Tử Du kinh ngạc thốt lên, Với yêu cầu này của chị, ra ngoài đường tùy tiện túm lấy một người là thỏa mãn.
Ôn Dĩ Ninh cười, mắt nhìn ra xa, Không phải không kén chọn, mà là bởi vì rất lâu trước đây từng tưởng rằng mình đã gặp được người tốt nhất trên thế giới này, sau đó toàn tâm toàn ý hướng về người ta, còn thật sự rơi vào cái hố đó. Về sau mới phát hiện bản thân thật lòng một hồi lại biến thành trò cười cho thiên hạ. Rất đáng xấu hổ. Bây giờ quả thật không dám nghĩ lại.
Giọng nói rất nhẹ nhàng, sau đó hơi xúc động lắc đầu, giống như chú chó nhỏ rơi xuống nước khổ sở thật lâu mới leo lên đến bờ. Sợ, mệt mỏi, không muốn tiếp tục mạo hiểm nữa rồi.
Nếu thật sự phải có yêu cầu...... Ôn Dĩ Ninh suy nghĩ một chút, Vậy có một. Đối xử với chị chân thành một chút. Có hợp có tan là chuyện rất bình thường, chỉ hi vọng trong lúc bên nhau có thể là chính mình.
Lời nói này không mang theo bén nhọn, chỉ là giọng nói êm tai có một loại cảm giác theo năm tháng trở nên thê lương. Trần Tử Du nghe xong có chút mộng mị, nhưng lại thính mũi ngửi thấy mùi chuyện cũ trên người vị tỷ tỷ xinh đẹp này. Cậu ta rất thích thám hiểm, càng là chỗ nguy hiểm thì lại càng sấn tới, một khi đã nổi hứng lên thì đến mẹ ruột cũng không thể tránh mũi sào. Liền gan to hỏi: Chị, chị chị chị, người chị thích trước đây bộ dạng như thế nào?
Ôn Dĩ Ninh vẫn ngồi thẳng lưng, ngón trỏ chỉ về phía cậu ta, khuôn mặt bày ra vẻ không thích. Dĩ nhiên là giả bộ vậy thôi, ai cũng có thể nhìn ra. Cô rất thản nhiên, nhàn nhạt nói: Người lúc trước chị thích đã từng ở chung với chị, bởi vì hai nhà cách nhau rất gần. Người đó không tính là đẹp trai, nhưng chơi bóng rổ rất giỏi, còn có thể khắc tượng gỗ.
Bầu không khí trong nháy mắt yên tĩnh, không thể so với những lần trước, bởi lần này thậm chí đến người thường còn có thể cảm thấy có chút ngột ngạt.
Câu chuyện này quá chung chung, có vẻ khó mà hình dung ra được cụ thể. Trần Tử Du vẫn chưa hết bát quái, bắt được Kha Lễ liền hỏi: Chú Lễ, chú làm gì mà bày ra cái vẻ mặt khổ đại cừu thâm(*) thế? Nào, qua đây nhận phỏng vấn đi, người lúc trước chú thích là người như thế nào?
(*) ý chỉ đã nhận hết cái khổ bóc lột chèn ép rồi, lại còn thêm cừu hận vô cùng lớn nữa
Kha Lễ ách một tiếng, nói với Trần Táp: Con trai chị thật sự quá ghê gớm, là người làm được việc lớn.
Trần Táp không nhịn được lườm anh ta một cái, đầy mặt coi thường.
Đừng có đánh trống lảng, ai cũng sẽ được đến lượt. Nào, từng người nói một.
Vốn là chơi đùa, hơn nữa cũng không có người ngoài ở đây. Chủ yếu là bởi vì câu trả lời vừa rồi của Ôn Dĩ Ninh có chút thâm sâu nên bầu không khí mới trở nên đông cứng như vậy, Kha Lễ nghĩ thế, liền thật thà tiếp chiêu, mục đích là để hòa hoãn bầu không khí, Bạn từ thời đại học, sau đó đi nơi khác làm việc, không thể yêu xa nên chia tay. Cô ấy kết hôn rất sớm, hiện tại đã là mẹ hai con. Ừ thì...... sống rất tốt.
Trần Tử Du lơ mơ, quay sang nói với Trần Táp, Ôi ôi, xem ra hôm nay sẽ là ngày bóc trần những câu chuyện thương tâm của mấy người đàn ông lớn tuổi đây. Người tiếp theo, người tiếp theo......
Ai là người tiếp theo?
Còn có ai không nhỉ?
Trần Tử Du nhìn Đường Kỳ Sâm, Đường Kỳ Sâm cũng nhìn cậu ta, bốn mắt nhìn nhau, lạnh lẽo như đứng trong hầm băng, lại giống như một giây sau chính mình sẽ hóa thành khối băng. Trần Tử Du nuốt ực một cái, khiếp vía, cả người cũng mềm nhũn, toàn bộ khí thế bay biến sạch, không dám lại lớn tiếng nữa rồi.
Nhưng Đường Kỳ Sâm đột nhiên lên tiếng, rất thình lình phối hợp, đồng thời mơ hồ thấp thoáng vội vã không thể kiềm nén. Cổ họng tuy đã được cháo ấm áp thấm qua, nhưng giọng nói ngược lại càng trở nên trầm thấp mà lạnh lẽo.
Đường Kỳ Sâm lạnh nhạt nói: Người tôi thích trước đây, thích nói dối.
Lúc anh nói lời này, mi mắt cũng nhấc lên theo, ánh mắt như có như không mang theo quyết liệt mạnh mẽ rơi vào một nơi nào đó, lên một người nào đó.