Cửa phòng làm việc, bị nặng nề đóng lại, khoảng khắc tiếp theo, lại bị dùng sức kéo ra.
Tiếng rống giận của người nào đó từ bên trong truyền tới: “Tìm số điện thoại di động của Cảnh Phạm tới đây cho tôi! Tôi có việc muốn hỏi cô ta!”
Người phụ nữ này, nói làm bữa sáng vậy đấy hả?
Anh đã phải đợi như vậy lâu, cuối cùng cô ta lại quay đầu đưa cho người đàn ông khác ăn! Lẽ nào lại như vậy!
Lục Kiến Minh biết lên boss nhà mình lại lên cơn, mặc dù anh ta không giải thích được tại sao.
Anh ta không dám thờ ơ, vội vàng lấy tốc độ nhanh nhất đi tìm Tô Vân để xin số điện thoại của Cảnh Phạm, rồi để Trần Lộc đưa vào phòng làm việc.
Cảnh Phạm đang ở trong phòng làm việc của Thịnh Gia Ngôn.
Từ sau khi nhận được điện thoại bỏ lệnh phong sát, Thịnh Gia Ngôn bắt đầu lu bù với công việc, hết cú điện thoại này đến cú điện thoại khác, không ngừng nghỉ chút nào.
Cảnh Phạm thất thần ngồi ngẩn người ở đó, đến khi điện thoại di động reo lên, cô vẫn không hoàn hồn.
Thịnh Gia Ngôn lo lắng nhìn cô, vừa nói chuyện điện thoại, vừa vỗ vào cánh tay của cô.
Lúc này Cảnh Phạm mới hoàn hồn, cô nâng tầm mắt lên nhìn cô ấy. Cô ấy chỉ chỉ vào túi, mở khẩu hình môi: “Điện thoại di động.”
“À.” Vừa thất thần nên cô phản ứng khá chậm.
Vội vàng lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra.
Chỉ thấy trên màn hình lóe lên một dãy số xa lạ.
Cô hắng giọng, cố làm tiêu tan oán khí trong trái tim đi, rồi mới kề sát điện thoại di động ở bên tai.
“Cô đang ở đâu?” Bất ngờ, bên kia truyền tới giọng nói của Hoắc Cảnh Thành.
Ngực của Cảnh Phạm cứng lại, chóp mũi dần cảm thấy chua xót. Cô không trả lời, chỉ hỏi: “Hoắc tổng có chuyện gì không?”
Sáu chữ, không lạnh không nóng, không chút tình cảm nào.
“Cô đáp ứng tôi làm bữa sáng cơ mà, đâu rồi?” Anh một bộ hưng sư vấn tội.
“Tặng cho người khác rồi. Hoắc tổng tự nghĩ biện pháp giải quyết đi.” Thái độ của cô vẫn lạnh như cũ.
Hoắc Cảnh Thành bị nghẹn đến nỗi sắp nội thương: “Cô đưa bữa sáng đã làm cho tôi cho người đàn ông khác ăn, còn dám có thái độ này với tôi?”
“Đó là đồ tôi làm, tôi muốn đưa cho ai thì sẽ đưa cho người đó.”
Đưa cho ai cũng không được!
Lửa giận bốc lên trong lòng Hoắc Cảnh Thành: “Cô dùng nguyên liệu của nhà tôi.”
“Tôi bỏ tiền mua.”
“Để ở tủ lạnh nhà tôi…” nói đến đây, Hoắc Cảnh Thành không nói tiếp nữa.
Điên rồi. Tại sao anh lại phải tranh cãi về vấn đề ngây thơ như vậy với cô? Tóm lại…
Anh hít thật sâu, rồi bá đa͙σ nói: “Cô không được đưa bữa sáng của tôi cho người khác, bây giờ tôi rất tức giận, cô đi lên phòng tôi nói cho rõ ràng, nhanh lên.”
“Bây giờ tôi bề bộn nhiều việc, nếu Hoắc tổng không có chuyện gì nữa, tôi cúp máy đây.”
“Cô!” Hoắc Cảnh Thành bị thái độ lạnh như băng của cô làm cho tức giận đến mức thở không đều: “Cảnh Phạm, tôi vừa mới mở lệnh phong sát cho cô, da thịt của cô đã ngứa ngáy rồi, đúng không?”
Người phụ nữ này, tối hôm qua còn dịu dàng như muốn vắt ra nước với anh, lúc nằm ở trong ngực anh còn mềm mại giống như con mèo nhỏ vậy. Ngay cả lúc trước, khi gọi điện thoại thái độ của cô ta cũng không như thế này. Mà bây giờ mới qua bao lâu?
Đúng là trở mặt còn nhanh hơn lật sách!
“Hoắc tổng, nếu ngài cảm thấy đùa bỡn tôi rất vui, vậy ngài cứ phong sát tôi là được. Dù sao anh cũng là ông chủ, quyết định gì đều do anh định đoạt.”
Cô nói xong, không để ý đến tiếng hít thở ở bên kia càng ngày càng trở nên lạnh lẽo nữa, đã trực tiếp cúp điện thoại.
Từ giờ trở đi, cô sẽ không thể để mặc cho mình đến gần anh nữa.
Bởi vì, càng đến gần, cô sẽ vùi lấp càng sâu, càng khó thoát ra được…
Càng đến gần, cô sẽ càng ôm một số ảo tưởng không thực tế với người đàn ông này.
Quay đầu lại, cuối cùng chỉ khiến mình bị thương đến không thể cứu chữa nổi. Mà anh, vẫn có thể tiêu sái rút người trở lại bất cứ lúc nào.
Thịnh Gia Ngôn cúp điện thoại, thăm dò nhìn cô: “Có muốn nói gì với mình không?”
Cảnh Phạm nhẹ nhàng buông điện thoại di động xuống, cô chán nản nhìn về phía cô ấy, buồn bã nói: “Gia Ngôn, cậu nói xem, có phải mình thật sự nên tìm người thật tốt để nói chuyện yêu đương hay không?”