Thì ra, ở trong mắt anh, ngay cả quyền được hưởng hạnh phúc cô đều không được phép
Ngoài cửa, Cảnh Phạm giống như là bị ghim chân tại chỗ, cô giật mình đứng đó một lúc lâu.
Khí lạnh len lỏi từ lòng bàn chân, dần chui vào, phân tán khắp trong thân thể cô.
Lạnh thấu tim!
Lạnh thấu xương!
Có lẽ là do lần gần gũi nhau tối hôm qua, khiến cô cho rằng quan hệ giữa bọn họ đã có sự biến hóa nhỏ.
Cô bắt đầu trở nên tham lam, bắt đầu có những mong đợi không nên có đối với người này.
“Cảnh ŧıểυ thư, sao cô còn chưa đi vào?” Lục Kiến Minh vừa vặn đi ra khỏi phòng làm việc của trợ lý đặc biệt, thấy cô đứng ngẩn người ở cửa, hồ nghi hỏi.
Cảnh Phạm hoàn hồn, giao văn kiện cho anh ta: “Đây là cho Hoắc tổng, phiền anh giao cho anh ấy giúp tôi.”
“À, được.”
“Còn có cái này…”
Cô mở bình giữ ấm ra: “Anh ăn sáng chưa? Đây là đồ tôi tự làm.”
Mùi thơm xông vào mũi, Lục Kiến Minh hơi cảm thấy thèm ăn: “Cho tôi ăn hả?”
“ Ừ.”
“Mặc dù tôi đã ăn sáng rồi, tuy nhiên, nói thật là bây giờ tôi lại cảm thấy hơi đói. Vì vậy, tôi sẽ không khách khí đâu.” Nói đến đây, anh ta ôm lấy bình giữ ấm ôm.
Cảnh Phạm mấp máy khóe môi, trực tiếp xuống tầng.
Trên tầng.
Hoắc Cảnh Thành hơi tâm phiền ý loạn, vất vả lắm mới đuổi được Dung Kỳ đi.
Liếc nhìn thời gian, rốt cuộc đã qua nửa giờ rồi, nhưng vẫn không thấy bóng người nào đó.
Rõ ràng ở trong video, cô đã sớm ra cửa rồi mà.
“Hoắc tổng, cái này là văn kiện Cảnh Phạm vừa mới đưa tới.” lúc này, Lục Kiến Minh đem văn kiện cho anh.
Hoắc Cảnh Thành lật văn kiện ra, nhướn mày nói: “Cô ta đâu rồi?”
“Có thể là thấy anh bận rộn, vì vậy cô ấy không đi vào, nên nhờ tôi đưa vào giúp.”
Hoắc Cảnh Thành gật đầu.
Người phụ nữ này, đã lên đến đây rồi, lại không nói lời nào đã rời đi.
Anh liếc nhìn Lục Kiến Minh, không thấy tay anh ta còn vật gì khác, liền hỏi “Còn gì nữa không?”
“Còn có gì nữa?” Lục Kiến Minh mơ hồ hỏi lại.
“Bữa ăn sáng, cho tôi.” Anh chìa tay ra với Lục Kiến Minh. Vì chờ ăn bữa sáng cô làm, anh đã đói bụng đến mức da bụng dán vào lưng rồi.
“Không phải là anh không ăn bữa sáng mà thư ký Trần đi mua cho ăn hay sao? Vì vậy tôi đã phân cho những đồng nghiệp khác rồi.”
“Đúng là Cảnh ŧıểυ thư đưa bữa sáng tới, nhưng mà, chỉ có một phần à.”
“Dĩ nhiên là tôi biết chỉ có một phần. Đi, cầm tới cho tôi.”
“Nhưng… Hoắc tổng, tôi không cầm tới được nữa.” Lục Kiến Minh mặt đầy khó xử.
“Sao lại không cầm được?”
“Bữa sáng đó đã vào trong bụng tôi rồi.”
Hoắc Cảnh Thành trầm mặt xuống, anh tức giận nói: “Cậu lại dám tự tiện ăn bữa sáng cô ta mang cho tôi, Lục Kiến Minh, ai cho cậu lá gan lớn như vậy?”
“Hoắc tổng, có phải anh có hiểu lầm gì hay không?” Lục Kiến Minh tràn đầy oan uổng nói: “Bữa ăn sáng đó là Cảnh Phạm mang cho tôi. Cô ấy nói rõ ràng, là cho tôi ăn mà.”
“Cô ta bảo cho cậu ăn?”
“Vâng!” Lục Kiến Minh dùng sức gật đầu.
“Không nói với cậu là chuyển cho tôi?”
“Thật sự không có.”
“Cậu chắc chắn là mình không nghe lầm?” Sắc mặt của anh đã càng ngày càng khó nhìn.
“Tuyệt đối không nghe lầm.” Lục Kiến Minh quả quyết bảo đảm, vẻ mặt tràn đầy thành kính.
Hoắc Cảnh Thành chỉ cảm thấy hô hấp như bị chặn lại, càng nhìn càng cảm thấy không vừa mắt người trước mặt này.
Anh không muốn nhìn thấy anh ta nữa, anh hừ lạnh, rồi xoay người đi về phía cửa văn phòng.
“Hoắc tổng?” Lục Kiến Minh Sợ Hãi Đến Kinh Hoảng gọi anh lại. Mình đã chọc anh tức giận? Chỉ một phần bữa sáng thôi mà, không đến nỗi vậy chứ.
“Cậu im miệng cho tôi! Cả ngày hôm nay cũng đừng vào phòng làm việc của tôi, tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa!”
“…” Lục Kiến Minh vội vàng dừng bước, không dám theo sau nữa.