Cô sợ, sợ ở lại nơi này, cô sẽ không thể tuân thủ lời hứa, sẽ không thể khống chế đi đến phòng chăm sóc đặc biệt, cho nên chẳng bằng xuất viện lại tốt hơn.
Cảnh Uyên không hỏi cô tại sao lại đột nhiên thay đổi chủ ý, chỉ gật đầu: “Được, anh đi làm thủ tục xuất viện”
Cảnh Phạm xuất viện.
Hoắc Cảnh Thành lại chuyển viện, anh chuyển ra nước ngoài.
Lúc Cảnh Phạm biết tin này, anh đã đi ra bắc thành.
Mấy tháng nay, cả người cô như người mất hồn.
Cô không biết người kia bây giờ đang ở đâu, không biết người kia có sống tốt không.
Thịnh gia nói lo lắng cho tình trạng của cô, thay cô đẩy bớt công việc, cô ở trong trạng thái làm nửa ngày, nhưng mỗi ngày sẽ vào công ty một chuyến.
Mỗi ngày đều ảo tưởng, sẽ nhìn thấy người kia đột nhiên xuất hiện dưới lầu công ty.
Như thường ngày, lãnh đa͙σ tất cả mọi người, xuất hiện trước mặt cô. Rồi sau đó, cô cười bước lên nói với anh: “Hoan nghênh anh trở về”
Thế nhưng mỗi lần đều là thất vọng
Phòng làm việc của anh, đã để trống rất lâu rồi.
Công việc trên tay anh, phần lớn đều giao cho Lục Kiến Minh. Lục Kiến Minh không giải quyết được lại giao cho Hoắc Tranh.
Cảnh Phạm có cảm giác bản thân đang trải qua địa ngục tàn khốc. Mỗi ngày đều phải chịu dày vò.
Ngày qua ngày chờ đợi, rồi lại thất vọng.
Mong tin tức của anh, lại sợ nghe được tin tức của anh.
Cô sống như một con chim sợ cành cong. Mỗi khi nghe được tiếng chuông reo vào nửa đêm cô đều sợ không dám nghe điện thoại.
Sợ sẽ đưa cho cô một tin dữ.
Hôm nay.
Cảnh Phạm lại nằm mơ.
Trong mơ cô đứng trong một không gian lạnh băng.
Ở chỗ đó rất hẹp, chật chội lại áp lực khiến cho người ta thở không nổi.
Quanh người rất lạnh.
Hơi lạnh của máy điều hòa được mở ra rất thấp hoặc giống như mình bị nhét vào trong tủ lạnh, lạnh đến mức làm cho cả người cô run rẩy.
“Ầm...” vang lên một tiếng, cửa kim loại dày bị mở ra.
Sau đó là tiếng bánh xe vang lên.
Một người nằm ở trên giường được đẩy ra ngoài, toàn thân được che vải trắng không nhìn thấy mặt.
Cô đột nhiên thấy sợ hãi, đứng ở đó toàn thân run lẩy bẩy.
Miếng vải bị hất lên
Một gương mặt quen thuộc xuất hiện trong mắt cô
“Không”
“Không đâu. Đừng mà”
Cô đau lòng muốn chết.
Bỗng chốc cô đau đớn tỉnh lại từ trong mộng.
Cô dùng sức che ngực. Mặc dù biết là mơ cũng biết là đã tỉnh. Nhưng trong ngực vẫn đau như vậy, không giảm bớt chút nào.
Giấc mơ kia quá chân thực. Chân thực đến mức làm cho cô sợ hãi.
Cô hít thở, vén chăn lên bước xuống giường. Trời bên ngoài vừa hửng sáng.
Cô cầm điện thoại, gọi vào dãy số quen thuộc. Thế nhưng vẫn giống như trước, không có tin tức.
Cô mất anh rồi.
Làm thế nào cũng không tìm được.
Thâm chí Cảnh Phạm nghĩ, cái gì cô cũng không cầu.
Không cầu ở cùng anh, không cầu vĩnh viễn, thậm chí không cầu anh trở về, chỉ cầu anh còn sống.
Dù có ở nơi khác, dù cho bọn họ mãi mãi không nhìn thấy nhau, chỉ cần anh còn sống, như vậy là đủ rồi.
Vào lúc này tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên
Cảnh Phạm nhìn tên hiển thị trên màn hình, chậm chạp trì hoãn lại cơn đau ở ngực mới đưa điện thoại lên tai.
“Phạm Phạm, cô chưa nhận được tin tức sao?” Giọng nói Thịnh Gia Ngôn truyền đến từ bên kia.
“Cái gì?”
“Tôi vừa nghe chị Tô Vân nói, tối hôm qua Hoắc tổng đã về nước rồi. Hơn nữa, hôm nay anh ấy sẽ đến công ty”
Cảnh Phạm không dám tin, cảm giác như mình đang nằm mơ “Cô nói là sự thật sao?”
“Tôi cũng nghe chị Tô Vân nói. Chẳng lẽ Hoắc tổng trở lại chưa liên lạc với cô à?”