Cảnh Phạm cảm động đến rơi nước mắt: “Cám ơn bác sĩ Hạ”
Hạ Lễ Ngộ lắc đầu: “Tôi biết cô là thật lòng thật dạ đối với anh ấy, không cần cám ơn tôi. Đáng tiếc, tôi cũng không có cách nào giúp cô”
“Thế này là anh đã giúp tôi rất nhiều rồi” Cảnh Phạm cẩn thận cất danh thiếp của anh vào trong túi áo.
Thay đồ vô khuẩn, y tá dẫn cô đi vào trong phòng chăm sóc đặc biệt.
Đẩy cửa vào
Âm thành của máy móc “Tích, tích, tích...” truyền đến.
Anh nằm ở đó, không có sự sống.
Cảnh Phạm đứng xa xa nhìn anh, cảm thấy hai chân như nhũn ra. Lúc đến gần, nước mắt đã không thể kìm nén được.
Anh gầy
Ngũ quan hiện ra nhiều mặt, trông lạnh lùng hơn.
Dường như muốn cảm nhận độ ấm của anh để xác nhận anh còn sống Cảnh Phạm duỗi tay ra nắm chặt tay anh.
Thế nhưng anh vẫn không nhúc nhích. Giống như không hề có cảm giác gì cứ mặc cho cô nắm lấy.
“Cảnh Thành...” Cảnh Phạm ngồi xuống bên giường anh, nhẹ gióng nói chuyện cùng anh: “Anh nhất định phải mau chóng tỉnh lại. Em còn có rất nhiều rất nhiêu lời chưa kịp nói với anh...”
Cánh môi cô run run, giọng nói cũng run theo.
Thế nhưng cô cực kỳ cố gắng kiềm chế, không muốn khóc thành tiếng trước mặt anh. Cô kiên cường nuốt nước mắt vào trong bụng: “Anh còn chưa biết... Em rất yêu anh...”
“Em yêu anh, đã hơn nhiều năm rồi. Hơn nữa, em cũng chưa từng yêu người khác...”
“Lần đầu tiên được anh cứu, em đã bắt đầu yêu anh rồi. Nhưng trước kia em quá nhát gán, không dám thổ lộ với anh. Cho nên mới có thể bỏ lỡ anh lần nữa”
“Anh phải mau chóng tỉnh lại, chúng ta sẽ ở bên nhau, được không?”
Từng tiếng “Yêu” sầu triền miên, thực sự đáng thương.
Ngay cả các y tá đứng một bên nhìn cũng kiềm được đỏ mắt.
Thế gian này, tàn khốc nhất chính là sinh ly tử biệt
“Cảnh ŧıểυ thư thời gian đã không còn sớm” Có người đẩy cửa vào nhắc nhở
Cảnh Phạm lung lay
“Không phải có thể ở lại 15 phút sao?”
“Bây giờ đã hơn 15 phút rồi”
Hóa ra ở cùng anh thời gian trôi nhanh như vậy
Nhưng mà, có thể cho cô sống cả đời với anh, cô vẫn thấy ngắn ngủi.
Nếu như thời gian có thể quay lại như lúc trước, vào lúc cô động tâm, cô sẽ can đảm thổ lộ với anh, can đảm nói cho anh biết, cô thương anh.
Cho dù bị cự tuyệt, bị chán ghét, cô cũng sẽ tiến về phía trước.
Y tá dẫn Cảnh Phạm ra ngoài.
Cảnh Phạm nhẹ nhàng nói cám ơn Hạ Lễ Ngộ và Hoắc Tranh
Khuôn mặt Văn Phái vẫn kéo căng: “Nhớ rõ chuyện cô đã đống ý với tôi. Đi nhanh đi, tôi không muốn nhìn thấy cô”
Cảnh Phạm lưu luyến quay đầu nhìn phòng bệnh.
Hạ Lễ Ngộ nhẹ giọng nói: “Tôi đưa cô xuống lầu”
Cảnh Phạm khẽ gật đầu.
Đi ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, đi về phía khu nội trú, cả đường đi Cảnh Phạm không hề nói tiếng nào.
Mãi đến khi đến phòng bệnh của cô, cô mới nói cám ơn Hạ Lễ Ngộ. Hạ Lễ Ngộ gật đầu: “Cô không ngồi ở kia cũng tốt. Thân thể cô bây giờ cũng không tốt, càng phải cố gắng tịnh dưỡng. Đừng để lúc anh ấy tỉnh lại thì cô lại đổ bệnh”
Cảnh Phạm nhấp nháy môi, gật đầu: “Vậy tôi đi vào trước”
“Vào đi”
Cảnh Phạm mở cửa bước vào phòng bênh, Cảnh Uyên đang cắt trái cây. Ngẩng đầu lên nhìn thấy cô, thấy hốc mắt cô phiếm hồng, bỏ việc trong tay xuống: “Không sao chứ?”
“Em không sao” Cảnh Phạm nằm trên giường, nhìn Cảnh Uyên một lát: “Anh, sau này em sẽ không đến phòng chăm sóc đặc biệt nữa”