Không biết để cô chờ đợi như vậy, cô có cảm thấy mệt mỏi hay không?
Nhưng mà, anh đã chờ quá lâu rồi, để cô chờ lại như vậy thì có là gì?
Trợ lý không rõ ý của ông chủ mình, đành phải lái xe vòng quanh khách sạn theo lời anh.
Rõ là kỳ quái.
Trước khi ŧıểυ thư Hoắc tranh tới, anh vẫn luôn chú ý tới tin tức ở quầy lễ tân của khách sạn. Rõ ràng là đang đợi cô.
Nhưng mà, bây giờ cô đã đến, anh lại làm ra dáng vẻ lơ đễnh.
Chẳng lẽ, đây chính là dục cầm cố túng trong truyền thuyết?
Trợ lý lái xe, vòng qua vòng lại xung quanh khách sạn một giờ. Quản Huyền Minh căn thời gian vừa vặn, một giây sau cùng, xe dừng ở trước cửa khách sạn.
Anh xuống xe.
Đi thẳng lên tầng.
Đến tầng cao nhất, anh đứng từ xa nhìn căn phòng kia, bước chân dần thả chậm lại.
Cách một cánh cửa, cô đang ở bên trong.
Quản Huyền Minh châm điếu thuốc, hút xong, cuối cùng anh cũng lấy thẻ phòng ra, cà thẻ mở cửa.
Bên trong, cả căn phòng tối om.
Không có tiếng động.
Cô đã ngủ?
Quản Huyền Minh xuyên qua sảnh và phòng hội nghị, đi vào trong phòng ngủ, anh đẩy cửa vào, bên trong cũng tối om.
Cẩn thận lắng nghe, không hề giống như dáng vẻ có người ở. Ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe thấy được.
Anh cau mày, giơ tay lên, bật đèn.
Ánh đèn vàng chiếu sáng cả căn phòng, trên giường, trống trơn không có ai. Trên giường cũng không có một nếp nhăn nào, vừa nhìn đã biết là không có ai từng ngủ cả.
Ánh mắt của anh trở nên tối tăm.
Anh xoay người, mở tất cả đèn trong phòng lên.
Khắp nơi đều không có bóng dáng của cô.
Quản Huyền Minh đứng giữa đại sảnh, sắc mặt cực kỳ lạnh.
Giống như là hy vọng lắm rồi thất vọng nhiều.
Anh cầm lấy điện thoại di động gọi điện thoại ra ngoài.
“Quản tổng.” Đầu điện thoại bên kia là ŧıểυ Phương.
“Cô ấy đâu?”
“Cô ấy?” ŧıểυ Phương không hiểu.
“Hoắc Tranh.” Hai chữ, lạnh lẽo, giống như đá.
Lúc này ŧıểυ Phương mới hiểu ra: “Vừa nãy Hoắc ŧıểυ thư vẫn luôn chờ ở trong phòng anh. Có thể là đã quá muộn, tôi nhìn thấy hình như cô ấy đến quầy lễ tân thuê một căn phòng khác.”
Quản Huyền Minh trầm ngâm trong giây lát, phân phó: “Tra cho tôi số phòng.”
“ Vâng, Quản tổng.”
Cô còn chưa đi.
Cúp điện thoại, Quản Huyền Minh nhìn về phía bóng đêm ngoài cửa sổ.
Anh tự rót cho mình ly rượu rang, lặng lẽ uống.
Sau một lát, ŧıểυ Phương gọi điện thoại tới nói cho anh số phòng.
Quản Huyền Minh không nói gì, anh cúp điện thoại, rồi lấy quần áo đi vào phòng tắm tắm.
Thay quần áo ngủ xong, anh nằm xuống giường, dần chìm vào giấc ngủ.
Hoắc Tranh đợt ở phòng mình, nhưng điện thoại di động vẫn không vang lên.
Anh không nhìn thấy cô ở trong phòng, cũng không gọi điện thoại cho cô.
Thẳng đến buổi sáng ngày hôm sau, điện thoại di động của cô cũng vẫn im lặng.
Thì ra, chiêu dục cầm cố túng này, chỉ thích hợp với người còn có tình cảm hứng thú với mình mà thôi.
Một khi đối phương đã mất hết hứng thú, thì cái trò lừa bịp dục cầm cố túng này, cũng chỉ là một chuyện khôi hài.
————
Hôm sau.
Có lẽ là bởi vì uống quá nhiều rượu, nên Hoắc Cảnh Thành có cảm giác ngủ rất say.
Lúc anh tỉnh lại, ngoài cửa sổ đã sáng choang.
Vị trí bên cạnh, đã trống trơn như chưa từng có ai.
Cô đã đi quay phim rồi?
Anh ngồi dậy, mò quần áo bên cạnh rồi mặc quần áo vào.
Vừa mới mặc quần áo chỉnh tề, cửa phòng, đã bị đẩy ra từ bên ngoài.
Hoắc Cảnh Thành nghe tiếng đi xem, cô xách túi đồ ăn sáng đi vào.
“Tỉnh rồi à?” Cô hỏi.
Hoắc Cảnh Thành gật đầu: “Chào buổi sáng.”
“Tôi mua bữa sáng cho anh.” Cảnh Phạm giơ giơ lên hộp thức ăn sáng trong tay lên.
Tiết trời càng ngày càng lạnh, nhưng cô chỉ mặc mỗi chắc áo mỏng bên trong, bên ngoài khoác một chiếc áo vest màu trắng.
Chóp mũi của cô bị đông cứng đến nỗi ửng hồng, nhìn đặc biệt khiến người ta đau lòng.
Hoắc Cảnh Thành cau mày, anh đi tới, nhận lấy hộp đồ ăn sáng rồi đặt ở trên mặt tủ bên cạnh: “Sáng sớm lạnh như vậy, mà em chỉ mặc như thế này đi ra ngoài?”