Một lúc lâu sau, cô mới thấp giọng hỏi: “Anh muốn có con không?”
Hoắc Cảnh Thành như nghiêm túc cân nhắc, rồi sau đó, anh lại trầm giọng nói: “Không muốn.”
Cảnh Phạm yên lặng.
Cô lại vùi mặt vào trong gối. Một lúc lâu sau, tiếp tục sâu kín hỏi: “ Đứa con đáng yêu giống như ŧıểυ Chanh tử vậy, anh cũng không muốn?”
Hoắc Cảnh Thành buồn rầu " ừ" ở bên tai cô, anh nói lại lần nữa: “Cho dù là đáng yêu giống như ŧıểυ Chanh tử, cũng không muốn.”
Không phải là không thất vọng.
Nhưng mà, trước kia cô đã từng nghe thấy đáp án này rồi.
Cô cho rằng, sau khi trải qua khoảng thời gian này, anh sẽ thay đổi suy nghĩ.
Cảnh Phạm xoay người lại, nằm ngang, không muốn mình cứ quấn quít trong vấn đề này nữa, cô chỉ cau mày hỏi: “Tại sao anh lại uống rượu? Uống bao nhiêu? Anh có biết tình trạng sức khỏe của mình hay không, sao còn uống như vậy. Bác sỹ Hạ mặc kệ anh?”
Cô hỏi liên tục mấy câu, mang theo ngữ khí trách cứ rõ ràng.
“Y chang bà quản gia.” Hoắc Cảnh Thành cười khẽ. Nhưng anh lại chẳng cảm thấy phiền chút nào.
“Đúng là đã xảy ra chút chuyện, tuy nhiên, tôi không muốn nhắc lại, em cũng đừng hỏi lại.” Hoắc Cảnh Thành như rất khó chịu, anh tỳ đầu ở trên bả vai cô.
Cảnh Phạm vốn còn muốn nói thêm với anh mấy câu, nhưng mà, thấy anh như vậy, cuối cùng cô chỉ thở dài: “Đừng nói là anh tự mình lái xe đến đây đấy chứ?”
“Không phải. Lục Kiến Minh cũng tới.”
“Sao anh biết tôi ở chỗ này mà đến?”
“Chuyện đoàn làm phim, nếu tôi muốn biết, thì có cái gì mà không thể biết?”
Cũng đúng.
“Đúng rồi...” Cảnh Phạm nghĩ đến cái gì đó, cô hỏi: “Mộ Vãn tỉnh chưa?”
Nhắc tới người kia, trong lòng Hoắc Cảnh Thành lại càng phiền muộn hơn. Cuối cùng, anh không nói gì, giống như đã ngủ vậy.
Cảnh Phạm đợi một lúc lâu, không nghe được câu trả lời. Cô muốn hỏi lại, nhưng chỉ nghe thấy tiếng hít thở đều đều của anh.
Ngủ?
Cô quay mặt sang, bất đắc dĩ nhìn người đàn ông bên cạnh.
Anh nửa mê nửa tỉnh, cũng quay mặt lại theo. Môi mỏng, dán lên cổ cô, chóp mũi dán vào gò má của cô.
Anh khẽ ngửi mùi hương của cô.
Cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
——————
Bên kia.
Quản Huyền Minh đi công tác bên ngoài, có tham gia tiệc xã giao.
Toàn bộ hành trình, anh hơi thất thần.
Buổi tối trên bàn rượu, anh nhìn thời gian nhiều lần.
Bên cạnh, có một phe Ất mang phụ nữ tới, cô ta cứ bám lấy ở bên cạnh anh.
Anh mất hết hứng thú, chẳng có hứng thú chút nào.
Lần này, ngay cả giả bộ anh ta cũng không muốn làm.
Rốt cuộc, trợ lý nghe điện thoại, nói nhỏ ở bên tai anh: “ŧıểυ Phương nói, đã đón được Hoắc Tranh Hoắc ŧıểυ thư. Bây giờ đang ở phòng anh.”
Quản Huyền Minh chỉ thấp giọng " ừ" đáp lại, vẻ mặt trên mặt vẫn không thay đổi chút nào.
Dường như người đó tới chỗ hẹn, cũng không đủ khiến trong lòng anh ta nổi lên gợn sóng.
Qua mười giờ.
Anh buông ly rượu xuống, đứng dậy: “Các vị, ngày mai tôi còn phải làm việc, tôi đi về trước. Các vị cứ ăn uống ngon miệng.”
“Quản tổng, thời gian còn sớm mà!”
“Tôi còn sắp xếp hoạt động khác nữa, đang chuẩn bị chuyển chỗ.” Mọi người đồng loạt giữ anh ta lại.
“Lần sau đi.” Quản Huyền Minh khẽ mấp máy khóe môi, lãnh đạm nói: “Tối nay tôi có hẹn.”
Năm chữ, đủ khiến tất cả mọi người ở đây sáng tỏ, mọi người thầm hiểu trong lòng, đều cười phá lên: “Xem ra, tối nay chúng tôi không thức thời rồi!”
“Đã như vậy, vậy chúng tôi cũng không giữ Quản tổng ở lại nữa. Ly rượu cuối cùng này, để tôi lên, ngài cứ tùy ý. Chúc ngài có một buổi tối vui vẻ.”
Quản Huyền Minh nói cám ơn, cũng uống cạn rượu trong ly, rồi mới ra khỏi phòng bao.
Trợ lý lái xe.
Quản Huyền Minh ngồi ở đàng sau. Trợ lý hỏi: “Bây giờ trở về khách sạn sao?”
“Cô ấy tới bao lâu rồi?” Quản Huyền Minh hỏi.
Trợ lý biết người mà anh gọi là "Cô ấy" là chỉ ai, nhìn thời gian, trợ lý nói: “Đại khái hơn một giờ.”