Hoắc Cảnh Thành không làm gì cô nữa, anh buông tay ra, để cô đi.
Cảnh Phạm vọt vào phòng tắm, tắm rửa thật sạch. Lúc đi ra, anh đã mặc vào quần áo ban đầu, còn nằm trên ghế sa lon, nhắm hai mắt nghỉ ngơi.
Vóc người của anh rất đẹp, nằm thẳng người ở đó, đường cong hoàn mỹ lộ không sót chút nào.
Cảnh Phạm đứng ở đó xa xa nhìn lại, cảm thấy hơi buồn cười.
Hai người bọn họ dường như kết duyên với ghế sa lon vậy. Trước sau ba lần, đều không thể rời bỏ ghế sa lon.
“Em ngây người cái gì?” dường như nhận ra được ánh mắt chăm chú của cô, anh nằm trên ghế salon mở mắt ra.
“Tôi đang suy nghĩ nên ăn cái gì.” Cảnh Phạm rút tầm mắt về, vừa lau tóc, vừa đi vào trong phòng bếp.
Hoắc Cảnh Thành xoay mình từ trên ghế salon xuống, cũng đi vào theo.
Cô mở tủ lạnh ra, bên trong trống trơn. Hoắc Cảnh Thành chống một tay trên đầu tủ lạnh, nhìn tủ lạnh nhà cô từ phía sau, anh xuy một tiếng coi thường: “Nhìn thế này, sao trước kia em còn giáo huấn tôi, thì ra là năm mươi năm mươi thôi.”
“Tôi không sống bất cần như anh đâu, bởi vì khoảng thời gian này tôi quay phim ở bên ngoài. Dù tôi có mua thức ăn nhét vào tủ lạnh, trở lại cũng sẽ hỏng!”
“Vậy tối nay ăn cái gì?”
“Tôi ăn mì gói.” Cảnh Phạm quay đầu nhìn anh. Bởi vì cách nhau quá gần, vừa quay đầu, môi của cô đã lướt qua gò má của người đàn ông trước mặt.
Hai người, đều sừng sốt nhìn nhau. Cảnh Phạm muốn làm như không có gì phát sinh cả, quay mặt về phía tủ lạnh lần nữa. Lại bị anh đột nhiên đưa tay ra nắm lấy cằm dưới, quay mặt cô trở lại phía mình, hôn lên môi cô lần nữa.
Tiếng chuông điện thoại để bàn chợt vang lên, hai người bọn họ mới hoàn hồn. Cảnh Phạm vội vàng cài lại cúc áo vừa bị anh cởi ra, cô nhìn anh, rồi nói: “Tôi đi nghe điện thoại.”
Hoắc Cảnh Thành thả cô ra.
Còn có cả đêm cơ mà, anh không cần phải vội vàng làm gì cả.
Số điện thoại để bàn của nhà này không có mấy người biết, nghĩ như vậy, cô chắc người gọi điện thoại chỉ có Cảnh Uyên.
Tim của Cảnh Phạm đập rất nhanh, cô chờ tâm trạng ổn định lại rồi mới nhận điện thoại.
“A lô.”
“Em đang làm gì vậy?” giọng nói dịu dàng của Cảnh Uyên từ đầu điện thoại bên kia truyền tới.
Cảnh Phạm hơi chột dạ liếc nhìn người đàn ông đang ở trong phòng bếp cũng đang nhìn cô, cô vội vàng xoay người đi, đáp lại: “Em vừa mới tắm xong, chuẩn bị đi ngủ.”
“Ăm cơm tối chưa?”
“Rồi, em vừa tự làm mấy món ăn.” Cô không muốn để Cảnh Uyên phải lo lắng.
“Vậy thì tốt. Em định lúc nào trở về? ŧıểυ Chanh tử rất nhớ em.”
“Ngày mai. Sáng mai.”
“Được, vậy bọn anh sẽ chờ em.”
Cảnh Phạm và Cảnh Uyên nói đôi câu, rồi cúp điện thoại. Hoắc Cảnh Thành đã từ phòng bếp đi ra, anh nhìn về phía cô, rồi lại nhìn về phía điện thoại để bàn: “Còn ai biết số điện thoại để bàn nhà em không?”
“Anh trai tôi.” Cảnh Phạm thật thà đáp lại.
Hoắc Cảnh Thành nhướn mày: “Hình như quan hệ giữa em và anh trai em rất tốt.”
“Vâng, rất tốt.” Nhắc tới Cảnh Uyên, giọng của Cảnh Phạm không tự chủ được nhu hòa hơn rất nhiều: “Từ nhỏ, có chuyện gì xảy ra anh ấy cũng đều che chở tôi.”
“Tôi đã thấy rồi.” Hoắc Cảnh Thành chỉ nói bốn chữ.
Cảnh Phạm hơi sửng sốt. Cô nhớ tới chuyện xảy ra trong bữa tiệc đính hôn năm năm trước. Nghĩ đến đây, anh nói đã nhìn thấy, chắc là nói đến bữa tiệc đính hôn đó.
Nhất thời, cả hai đều im lặng.
Hoắc Cảnh Thành vứt điện thoại di động cho cô: “Lưu vào.”
“Số điện thoại để bàn?” Cảnh Phạm hoàn hồn, hỏi.
“Còn cả số điện thoại em vừa mới mua nữa.” Hoắc Cảnh Thành chỉ chỉ vào chiếc điện thoại di động cô đặt ở trên bàn trà.
“Ừ.” Cảnh Phạm gật đầu, cô vừa cầm điện thoại di động của anh vừa đi vào phòng bếp, vừa lấy nước đun, vừa lưu số điện thoại lại.
Vừa mới lưu số điện thoại xong, điện thoại di động của anh bỗng vang lên hồi chuông ngắn ngủi.
Cô nhìn qua theo bản năng, một tin nhắn nhảy ra. Nội dung tin nhắn rất ngắn gọn, chỉ có một câu: