Trái tim vừa bay lên của Cảnh Phạm, lại lặng lẽ quay trở về. Nhưng khoảng khắc tiếp theo, cô nhớ tới cái gì đó, lại hỏi: “Anh mơ thấy tôi sao?”
Hoắc Cảnh Thành ừ bằng giọng mũi, người càng dùng sức đụng vào, chọc cho cô không nhịn được mà rêи ɾỉ ra tiếng, anh như đang trả thù cô tra tấn anh ở trong mộng quá nhiều lần.
Từ sau ngày anh xông vào trong thân thể của cô, rồi lập tức rút người ra, anh như bị trúng tà vậy, luôn nằm mơ thấy mộng xuân. Mà nữ nhân vật chính trong mộng kia, luôn là cô.
Mỗi lần tỉnh lại, nhìn chiếc giường trống rỗng và căn phòng tối om om, nỗi cô đơn vô hạn và sự trống rỗng lại xâm chiếm trái tim anh.
Anh luôn cố gắng tìm một ai đó để lấp chỗ trống.
Nhưng mà, người phụ nữ khác, lại không thể thay thế được.
Anh mê mệt chìm đắm trong sự dịu dàng và ấm áp của cô, cắn rái tai của cô, trêu ghẹo nói ra hai chữ: “Mộng xuân…”
Đúng như dự đoán, cô vừa tức lại vừa giận, nắm đấm nhẹ lên người anh.
Anh dùng chút sức, giữ lấy rồi kéo hai tay của cô đến sau lưng.
Trên người cô không mặc gì cả, cái tư thế này, bị buộc phải kề người gần sát anh hơn. Cả người Cảnh Phạm ửng đỏ, cô giãy giụa, anh khàn giọng nhắc nhở: “Đừng lộn xộn, tay tôi đang bị thương…”
Cảnh Phạm ủy khuất nhìn anh: “Anh bắt nạt tôi mà lại giả bộ đáng thương ở trước mặt tôi. Anh chỉ ăn chắc tôi… tôi sẽ mềm lòng với anh, tôi không đành lòng làm anh bị thương…”
Hoắc Cảnh Thành chăm chú nhìn cô, anh buông một tay ra, vùi bàn tay thon dài vào mái tóc đen dài của cô, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên: “Người nào em cũng mềm lòng như vậy, hay là chỉ với mình tôi?”
Cảnh Phạm khẽ chớp hàng lông mi, cô không mở mắt ra, hơi chua xót, lại tự chán ghét mở miệng: “Nếu như tôi nói anh là người đặc biệt với tôi, anh có… có cảm thấy tôi rất ti tiện hay không?”
Ánh mắt Hoắc Cảnh Thành nhìn cô càng chăm chú hơn.
Anh không nói gì, chỉ hôn lên môi cô lần nữa, muốn cô.
Trong căn phòng không lớn lắm, đều là hương vị tình yêu sau khi hoan ái.
Ghế sa lon rất hẹp. Thậm chí, chiều dài của ghế còn không vừa thân thể cô. Cô mềm nhũn ngủ ở trong ngực anh, mới không té xuống.
Cơn kích tình dần tan đi, sự tỉnh táo dần trở về. Hai người đều im lặng, không nói gì.
Anh nhìn lên trần nhà, cô cụp mi mắt xuống nhìn dưới mặt đất. Cả hai đều như có điều suy nghĩ.
Cảnh Phạm không muốn hỏi anh là lần này có hối hận hay không, cũng không muốn hỏi tương lai của bọn họ sẽ đi về đâu. Mà kể cả có hỏi, chắc những câu hỏi này, cũng sẽ không có câu trả lời.
Cô không muốn làm phiền anh nữa.
Cảnh Phạm cử động người, muốn đứng dậy đi tắm. Bị tay anh đè ở trên mông, không thể động đậy.
Cô còn chưa lên tiếng, đã nghe thấy anh hỏi: “Còn đau không?”
Cảnh Phạm lắc đầu: “Không đau.”
Lần này, vừa dịu dàng lại vừa kiên nhẫn hơn lần trước rất nhiều.
Nghe vậy, tay anh lại không an phận trượt vào giữa hai chân cô: “Vì vậy, lần sau sẽ không còn bóng ma trong lòng nữa, phải không?”
Cảnh Phạm khẽ run rẩy, cô vội vàng bắt lấy cái tay không an phận của anh: “Tôi phải đi tắm.”