ŧıểυ Chanh Tử đã nhanh chóng giải quyết xong chiếc bánh ngọt.
Bé ngồi trên ghế cao, rất nhanh đã bị tủ đựng những chiếc bánh sinh nhật tinh xảo hấp dẫn lực chú ý.
Bánh ngọt đẹp quá đi! Nếu bé mua một chiếc tặng cho dì, dì nhất định sẽ rất vui!
Bé con gian nan từ trên ghế cao trèo xuống, nằm úp sấp trên tủ kính nhìn chằm chằm vào từng hàng bánh sinh nhật xếp phía dưới.
Nhưng thật đáng tiếc ~ tiền tiêu vặt của bé hình như không đủ mua một chiếc nha!
Lúc bé đang buồn rầu không thôi, chỉ nghe “hộc hộc” vài tiếng, đột nhiên, một bóng đen lớn xô vào bé khiến bé ngã xuống đất.
“Bát Giới!” Lục Kiến Minh mới vừa mang cún từ trong tiệm thú cưng đi ra, không cẩn thận, tên kia nhanh như chớp đã chui vào quán cà phê.
Cậu chạy nhanh đi theo, vừa lúc nhìn thấy một màn này, bị dọa lập tức sợ run người lấy dây thừng giữ chặt con cún kia lại.
Phải biết rằng, Bát Giới là con chó cực kỳ hung ác, hơn nữa còn được lão gia nuôi đặc biệt khỏe mạnh. Vật nhỏ bị đè phía dưới kia, cả khuôn mặt còn chưa to bằng đầu nó đâu.
Nhưng mà...
Bát Giới thật khó lay động, kéo thế nào cũng không thèm nhúc nhích. Vốn nghĩ nó có thể sẽ bắt nạt cô bé kia, Lục Kiến Minh thậm chí đã làm tốt tâm lý bị BOSS thoá mạ, kết quả không ngờ Bát Giới chẳng những không sủa với cô bé, ngược lại đánh giá bé một hồi lâu, sau đó hưng trí bừng bừng đưa lưỡi liếʍ bé.
Lại nhìn vật nhỏ nằm dưới đất, lẽ ra phải bị dọa đến khóc oa oa chứ! Dù sao Bát Giới diện mạo hung ác, ngay cả thanh niên cũng còn sợ hãi kìa.
Nhưng cô bé chẳng những không khóc, ngược lại bị liếʍ đến cười khanh khách không ngừng, vừa lắc lắc khuôn mặt nhỏ nhắn trốn đầu lưỡi của nó, vừa chụp lấy đầu Bát Giới: “Đừng liếʍ mà, nhột quá đi ~”
Kết quả, Bát Giới bình thường có vẻ ngu ngốc, lúc này lại như đột nhiên có linh tính nghe hiểu lời đứa nhỏ nói, lập tức ngoan ngoãn rụt lưỡi về. Ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh bé, hàm hậu cứ như vợ bé ấy.
Lục Kiến Minh hoàn toàn choáng váng.
Ngay cả Hoắc Cảnh Thành đi theo sau thấy một màn như vậy cũng ngẩn người.
“Hoắc tổng, anh nói... Chúng ta có phải nhầm chó rồi không? Con này là Bát Giới ấy hả?” Lục Kiến Minh thực hoài nghi.
Hoắc Cảnh Thành cũng bất ngờ: “Tôi cũng lần đầu tiên thấy Bát Giới như vậy đấy.”
Ban đầu, lúc anh và Bát Giới mới biết nhau, ống quần còn bị nó cắn thủng hai lỗ. Lục Kiến Minh càng khỏi phải nói, nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ, cậu và Bát Giới ở chung đã đủ viết ra một cuốn huyết lệ sử.
Ánh mắt đánh giá của Hoắc Cảnh Thành từ Bát Giới chuyển sang đứa nhỏ.
Đứa nhỏ này trắng trẻo mũm mĩm, tóc buộc hai bên, đáng yêu như búp bê vậy, thật không ngờ còn lớn gan, đối mặt Bát Giới mà chẳng sợ hãi chút nào.
Anh nhìn thấy đứa nhỏ ngây thơ tươi cười, nghe giọng nói non nớt của bé trao đổi với Bát Giới, chỉ cảm thấy trong lòng không hiểu sao trở nên mềm mại.
Hóa ra sinh vật như trẻ con cũng rất đáng yêu.
Anh bước tới, ngồi xuống bên cạnh Bát Giới, hỏi: “Bát Giới có làm bé bị thương không?”
Anh nhìn thẳng vào bé. Dường như sợ nghiêm túc sẽ dọa đến đến đứa nhỏ, khi nói chuyện giọng theo bản năng mềm mại đi rất nhiều.
Lục Kiến Minh ở một bên lại một lần há hốc miệng. Này... Này cũng quá ôn nhu rồi đi?
Cho nên, từ tiệm thú cưng vừa rồi bước ra chẳng những nhầm Bát Giới, ngay cả BOSS nhà bọn họ cũng bị đổi người!
Nhưng, bé con này thật xinh đẹp còn đáng yêu nữa. Cậu nhìn thấy cũng thích ngay!