Không phải cô không muốn mang ŧıểυ Chanh Tử đi cùng, nhưng... Hôm nay cô muốn đi chính là Hoàn Vũ.
ŧıểυ Chanh Tử thấy cô không nói gì, lại nghiêng đầu đặc biệt nghiêm túc nói: “Hôm nay là sinh nhật của dì, ba ba Cảnh Uyên nói, sinh nhật người trong nhà sẽ ở cùng nhau. Con là người nhà dì nha!”
Cảnh Phạm bật cười, trong lòng ấm áp.
“Được rồi, con tiếp tục đánh răng đi. Bọt bắn tung tóe vào mặt dì rồi này.” Cô xoay khuôn mặt phúng phính của bé đi, tiếp tục chải đầu, nói: “Được rồi, dì mang con đi. Giữa trưa lại mang con đi đồ ăn thiếu nhi được không?”
Dù sao ký văn bản hủy hợp đồng cũng không lâu lắm, đến lúc đó để bé ở quán cà phê chờ mình là được rồi.
Chắc chắn cũng sẽ không tình cờ gặp người kia được đâu.
————
Bên kia.
Hoắc Cảnh Thành đang nhìn theo hướng đi của A Cổ, cửa phòng làm việc lại bị gõ vang.
“Hoắc tổng.” Giọng Lục Kiến Minh từ bên ngoài truyền đến.
“Vào đi.”
Cánh cửa mở ra. Hoắc Cảnh Thành cũng không ngẩng đầu. Lục Kiến Minh nghĩ nghĩ, vẫn là bước tới nói: “Hôm nay có sinh nhật của nhân viên. Dựa theo quy định của công ty muốn nhờ ngài viết một câu chúc lên thiệp gửi cho đối phương.”
Hoắc Cảnh Thành từ trên tay cậu nhận lấy thiệp, lấy bút máy, rồng bay phuoựng múa viết dòng chữ ‘HappyBrithday’ lên trên sau đó trả về.
“Chỉ đơn giản như vậy?” Cái này có lệ quá rồi.
“Còn cần gì nữa?”
“Tôi cảm thấy ít nhất cũng phải đề thêm gửi ai nữa chứ——” Lục Kiến Minh đưa thiệp lại, chỉ chỉ: “Hoắc tổng, ngài ở chỗ này viết thêm chữ ‘ to Cảnh Phạm’ đi.”
Hoắc Cảnh Thành mở bút máy ra, tạm dừng một lát, anh ngẩng đầu: “Hôm nay ai sinh nhật?”
Lục Kiến Minh đã sớm đoán ra phản ứng của BOSS, cười nói: “Cảnh Phạm.”
Hoắc Cảnh Thành bị cậu cười đến khó chịu, nhíu nhíu mày, thu bút lại, làm như rất bình tĩnh ném thiệp về: “Viết cái gì mà viết, không viết! Hơn nữa cô ta sắp không còn là nhân viên Hoàn Vũ chúng ta nữa, vì sao tôi phải chúc mừng cô ta?”
“Nói như vậy, hình như hôm nay Cảnh Phạm sẽ tới đây ký giải hợp đồng.”
Hôm nay liền kết thúc hợp đồng?
Người này, chỉ sợ tưởng tượng đến chuyện có thể rời khỏi Hoàn Vũ cũng mừng đến thầm cười trộm đi!
Tưởng tượng đến chuyện này, Hoắc Cảnh Thành lạnh mặt. Anh dặn dò: “Giúp tôi gọi đến số Tô Vân kia.”
————
Cảnh Phạm dẫn đứa nhỏ đến quán cà phê dưới lầu tập đoàn Hoàn Vũ, gọi cho ŧıểυ Chanh Tử một chiếc bánh ngọt nhỏ, dặn dò: “Dì rất nhanh sẽ xuống, thấy người lạ nói chuyện với con, con đừng để ý tới. Nếu có phiền toái gì thì xin mấy anh chị trực quầy giúp đỡ hoặc gọi điện cho gì, biết không?”
“Biết rồi ạ, dì đừng lo cho con, con sẽ ngoan ngoãn ngồi đây chờ dì.” ŧıểυ Chanh Tử ngồi trên ghế cao, đung đưa hai gối, ăn một miếng bánh ngọt.
Cảnh Phạm cảm thấy mình còn nói gì nữa chính là quấy rầy bé ăn đồ ngon.
Cuối cùng lại dặn dò một tiếng, để lại số của mình cho nhân viên cửa hàng, sau đó mới lên lầu đến công ty.
Tới phòng quản lý, lời Tô Vân nói lại khiến cô kinh ngạc: “Muốn kết thúc hợp đồng phải đến ký cùng Hoắc tổng?”
Tô Vân gật đầu: “Đúng vậy.”
“Trước kia công ty không quy định như thế.”
“Nhưng việc cô kết thúc hợp đồng vốn cũng là nɠɵạı lệ, giờ phải để Hoắc tổng tự mình xét duyệt, cũng là chuyện hợp tình hợp lý.” Tô Vân nói.
Quả thật là như thế.
Cảnh Phạm không còn lời nào để nói, chỉ nói: “Tôi ký phần của mình trước, phần sau chờ Hoắc tổng ký xong tôi sẽ lại tới lấy.”
Tô Vân lại lắc đầu: “Hoắc tổng nói, phải gặp mặt cùng ký với cô. Nhưng ngài ấy vừa đến tiệm thú cưng dưới lầu, dặn tôi khi cô tới gọi cho ngài ấy.”