Hiệu trưởng và những lãnh đạo đã chờ từ sớm nhanh chóng lại gần tiếp đón, cô nhân cơ hội này sửa sang lại tóc tai một chút, cũng nở nụ cười bước về phía trước: “Chào tổng giám đốc Chu, mời ngài đi bên này.”
Chu Tồn vừa mới kết thúc một cuộc họp, anh nhìn cô gái xinh đẹp hơn người trước mặt, gật đầu một cái, ý bảo cô dẫn đường.
Ngộ Chúc đi trước Chu Tồn, cô nhìn chằm chằm hoàn cảnh xung quanh. Khi có thiếu niên đang lúng túng bê một thùng đồ đến gần, cô nhanh chóng sử dụng cửa hàng hệ thống khiến cho cậu ta choáng váng mất thăng bằng. Cậu ta đột nhiên tăng nhanh tốc độ xông về phía bọn họ, mắt thấy sắp đụng phải Chu Tồn, trong đầu Ngộ Chúc nghĩ thật là không nỡ để thân thể nhỏ bé này của cô chịu khổ mà, suy nghĩ tàn nhẫn như vậy, nhưng lời nói ra lại là: “Cẩn thận!”
“Rầm.” Một tiếng vang thật lớn, trong thùng không biết đựng đồ vật cồng kềnh gì mà cô gái bị đập mạnh ngã xuống đất. Cảm giác đau đớn đau đớn từ cánh tay mãnh liệt truyền đến. Cô không nhịn được, nước mắt sinh lý chảy ra rơi xuống đất.
Đời này Chu Tồn chưa bao giờ được người khác bảo vệ, sắc mặt anh u tối nhìn thoáng qua cậu sinh viên vừa va vào cô. Sau đó anh khẽ cau mày hỏi cô gái vừa mới bất chấp tất cả cản giúp anh thùng đồ đó: “Cô có sao không?”
Anh cúi người xuống muốn nâng cô dậy, lại không cẩn thận đụng phải chỗ bị thương. Ngộ Chúc ăn đau hít một ngụm khí lạnh, ngẩng đầu hai mắt lưng tròng nhìn anh: “Không… không sao.”
Hô hấp Chu Tồn cứng lại, không nói thêm lời an ủi nào nữa, nhưng động tác so với vừa rồi nhẹ nhàng hơn không ít.
Ngộ Chúc nhìn hạt giống thành công đặt vào trong cơ người đàn ông do tứ chi tiếp xúc, lén lút đắc ý, giọng điệu lại vô cùng yếu ớt: “Tổng giám đốc Chu, tôi không có việc gì, buổi diễn thuyết sắp bắt đầu rồi, ngài mau vào trước đi.”
Nói xong cô che lại cánh tay lảo đảo đi vào thính phòng.
Chu Tồn theo bản năng muốn giữ cô lại, nhưng cô gái biến mất ở thính phóng trong nháy mắt. Anh nhìn thoáng qua hướng cô vừa rời khỏi, rồi cất bước rời đi.
Buổi diễn thuyết của doanh nhân thật nhanh đã bắt đầu, không có gì bất ngờ xảy ra, Chu Tồn là doanh nhân xuất sắc nhất. Anh ở trên bục ung dung diễn thuyết. Cảm xúc trên người anh không có thay đổi gì lớn, nhưng không hiểu tại sao lại khiến cho người khác rất kích động. Có lẽ là đàn ông cấm dục quá gợi cảm, Ngộ Chúc nghĩ như vậy.
Thật nhanh hoạt động của buổi lễ đã kết thúc, lúc này sắc trời đã sẩm tối. Trước tiên Ngộ Chúc quay về ký túc xá, bạn cùng phòng đều đã đi thư viện tự học. Trong phòng ngủ chỉ còn lại một mình cô, cô cẩn thận khóa trái cửa lại, bò lên trên giường, bảo hệ thống mở màn hình mà cô đã cài trên người Chu Tồn.
Giao diện trong suốt đột nhiên xuất hiện, lúc này người đàn ông vừa mới kết thúc hoạt động, ngồi lên xe. Anh giống như có có chút mệt mỏi, xoa xoa thái dương dặn dò trợ lý: “Đi đến công ty, thông báo với các trưởng phòng, buổi tối tiếp tục họp.”
Trợ lý gật gật đầu, nhanh chóng thông báo với mọi người. Cậu ta nghĩ thầm tổng giám đốc Chu quả thật là một người cuồng công việc, không công việc giống như là tất cả của anh, một ngày 80% thời gian đều ở công ty. Mỗi năm đều cô đơn một mình, trong lòng trợ lý thở dài, cũng không biết khi nào mới có người ôm được Chu Tồn, thuận tiện giải cứu bọn họ.
Xe chạy vào gara, Chu Tồn đi đến phòng họp trên tầng 18 bằng thang máy chuyên dụng. Các trưởng phòng hít một hơi thật sâu sau đó mới đuổi theo bước chân của tổng giám đốc Chu.
Trái tim Ngộ Chúc rung động nhìn khuôn mặt anh tuấn giống như vị thần cổ đại trên màn hình. Cô nằm trên giường, cởi qυầи ɭóŧ đã sớm ướt đẫm ra, nhịn không được cắm ngón tay vào trong ŧıểυ huyệt đói khát co rút: “A… anh đẹp trai, muốn dươиɠ ѵậŧ lớn của anh đẹp trai hung hăng cắm em…"
Ngộ Chúc nhỏ giọng rêи ɾỉ, chờ đợi Chu Tồn tuyên bố bắt đầu cuộc họp. Cô lấy cây gậy mát xa khởi động vào buổi sáng ra rồi gắn vào đó hạt giống cùng loại với người đàn ông ngày hôm qua. Chỉ thấy vốn là cây gậy mát xa bình thường đột nhiên biến hóa, từ một cây gậy cứng rắn dần dần mềm xuống, nhưng chiều dài vậy mà không giảm.
Xem ra đây chính là hình dạng dươиɠ ѵậŧ của tổng giám đốc Chu của chúng ta, Ngộ Chúc cười xấu xa, rút cái tay vẫn còn ở trong cơ thể ra, bỗng nhiên nắm chặt lấy căn vật.