Hệ Thống Phát Sóng Trực Tiếp Trọng Án

Chương 37

Trước Sau

break

Thời gian cấp bách, Lương Thuỵ và Dư Hồng Mẫn cũng không kịp hỏi thêm, chỉ có thể xuống xe, bốn người đổi sang một chiếc xe khác để đi đến nhà bạn của Lý Bân.

Hạ Dao nhìn sang Lục Thương đang giữ vẻ mặt nghiêm nghị, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Lục Thương cài dây an toàn, vừa khởi động xe vừa thở dài bất đắc dĩ: “Đàm Phương đánh người bị thương, đối phương đã báo cảnh sát. Hiện cả hai đang ở đồn, chúng ta phải qua xem sao.”

Nghe vậy, Hạ Dao liền nghĩ ngay đến việc Đàm Phương đã đánh Lý Bân hoặc người nhà của gã ta.

Dù sao thì mâu thuẫn giữa hai bên cũng không thể hòa giải, Đàm Phương sau khi xảy ra chuyện mà đi tìm người gây sự cũng là chuyện có thể đoán trước.

Nhưng khi đến đồn cảnh sát, người ngồi đối diện Đàm Phương lại là một cô gái xa lạ với mái tóc rối bù. 

Trên mặt cô ta còn có vết thương, má phải hằn ba vết cào dài, lúc này đã sưng đỏ cả lên.

Hơn nữa, cô gái kia dường như rất kiêng dè Đàm Phương, cố tình ngồi thật xa bên kia bàn họp, nép sát vào nữ cảnh sát đang ghi chép lời khai, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn người đối diện.

“Chuyện này là sao?” Hạ Dao nhìn chằm chằm Đàm Phương, hỏi.

Vừa thấy Hạ Dao đến, sắc mặt Đàm Phương lập tức trắng bệch, quay đầu tránh ánh mắt của cô.

Cô gái ngồi đối diện thấy vậy liền biết hai người vừa đến chắc chắn có thể trị được Đàm Phương. 

Cô ta lập tức nhào đến trước mặt Lục Thương, khóc nức nở: “Cảnh sát ơi, các anh phải làm chủ cho tôi! Tôi sống nhờ gương mặt này, bây giờ bị cô ta hủy hoại như thế, sau này tôi làm sao mà sống nổi đây?!”

Lục Thương lạnh mặt tránh sang một bên nhưng cô gái kia bám dai như đỉa đói, vừa chạm vào là không chịu buông.

Cuối cùng, Hạ Dao phải trừng mắt nhìn cô ta, lúc này cô gái mới tủi thân lui lại một bên.

Đàm Phương nghe thấy lời của cô gái kia thì không nhịn được nữa, bất chấp nữ cảnh sát bên cạnh ngăn cản, lớn tiếng mắng: “Phì! Cô còn dám nói mình sống dựa vào gương mặt sao? Đồ hồ ly tinh vô liêm sỉ! Cô lừa ăn, lừa uống, lừa cả nhà cửa! Mau trả lại toàn bộ số tiền mà chồng tôi đã tiêu cho cô! Nếu không tôi sẽ kiện cô đấy!”

Vừa mắng, cô ấy vừa lao về phía cô gái kia. 

Nếu không phải mấy nữ cảnh sát kịp thời giữ lại thì e rằng lại có một trận xô xát nữa rồi.

Mà cô gái kia cũng không chịu yếu thế, chỉnh lại chiếc váy ren trên người, chống nạnh đáp trả: “Chị nói linh tinh cái gì vậy? Tôi còn chẳng biết chị là ai! Căn nhà đó là tôi tự mua bằng năng lực của mình, mắc mớ gì phải đưa tiền cho bà điên như chị chứ?!”

Mắt Đàm Phương đỏ ngầu, nghiến răng tức giận: “Ai mà không biết cái khu nhà đó là khu của bồ nhí chứ?! Nếu không nhờ La Văn Sĩ thì cô lấy đâu ra tiền mà mua nhà?!”

“Tôi đã nói là không quen biết La Văn Sĩ rồi mà!” Cô gái kia dựa vào việc có cảnh sát ở đây, càng ngang ngược hơn, cứ hễ Đàm Phương nói gì là cô ta lại nhảy dựng lên phản bác.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc