“Vậy thì thành thật khai báo! Đừng có lấp lửng nữa!” Lương Thuỵ thấy tình hình đã đến lúc liền ép hỏi.
Lý Bân rụt cổ lại, lắp bắp nói: “Tôi… Tôi nói không phải là được rồi sao… Tôi quen La Văn Sĩ là trên sòng bài…”
Theo lời gã ta kể, gã ta và La Văn Sĩ quen nhau qua việc chơi mạt chược.
Lý Bân là hộ kinh doanh cá thể, cũng có chút tiền, trên sòng bài rất hào phóng, thua cũng không tính toán, còn La Văn Sĩ chính là người thường xuyên thắng tiền của gã ta.
Nhưng vợ Lý Bân quản rất chặt, có khi lên sòng bài không có tiền, La Văn Sĩ sẽ chủ động cho gã ta vay dăm ba trăm coi như giúp đỡ, cũng chưa từng thúc giục gã ta trả nợ.
Cứ như vậy, hai người dần trở nên thân thiết, thường xuyên tụ tập uống rượu.
Nhưng vào hai tháng trước, La Văn Sĩ đột nhiên tìm Lý Bân vay một khoản tiền lớn, tận năm vạn tệ, hơn nữa còn yêu cầu toàn bộ là tiền mặt.
Lý Bân mặc dù có chút xót của nhưng nghĩ đến chuyện cả hai là bạn bè quen biết lâu năm, hơn nữa La Văn Sĩ cũng rất nghĩa khí, còn viết giấy nợ nên cuối cùng vẫn đưa tiền cho anh ta.
Ai ngờ, sau khi lấy được tiền, La Văn Sĩ liền bặt vô âm tín.
“Tôi cũng không phải là kẻ rảnh rỗi vung tiền qua cửa sổ đâu, chuyện này vợ tôi cũng biết, cô ấy đã thúc giục tôi nhanh chóng đòi lại số tiền đó, đồng chí cảnh sát, các người nghĩ xem, tôi còn đang mong anh ta kiếm tiền trả lại cho tôi, sao có thể đi giết người được chứ…”
Lý Bân chu môi, co ro trên ghế, bộ dạng như một nàng dâu nhỏ bị ấm ức.
Nghe xong lời biện hộ của gã ta, Hạ Dao vừa viết vẽ gì đó lên tờ giấy trắng trước mặt vừa hỏi tiếp: “Tối ngày 18 tháng 5, từ 10 giờ đến 3 giờ 30 sáng, anh ở đâu? Làm gì?”
Đây là khoảng thời gian suy đoán dựa trên tình trạng thi thể của La Văn Sĩ.
Nghe vậy, Lý Bân nhíu mày nhưng ánh mắt vẫn không chớp mà trả lời ngay: “Ngày 18 hả… Để tôi nghĩ xem… Đúng rồi! Tôi ở nhà một người bạn uống rượu xem bóng đá!”
Tay Hạ Dao vẫn không ngừng ghi chép, tiếp tục hỏi: “Tối hôm đó anh có gặp La Văn Sĩ không?”
Lần này, Lý Bân lập tức lắc đầu phủ nhận không chút do dự: “Không! Tôi không gặp La Văn Sĩ!”
“Tôi hỏi xong rồi, Lương Thuỵ, cậu tiếp tục đi.” Hạ Dao đặt bút xuống, cầm tờ giấy trong tay rồi rời khỏi phòng thẩm vấn.
Bước ra ngoài, cô nhìn thấy Lục Thương khoanh tay đứng đợi sẵn bên ngoài liền đưa tờ giấy trên tay cho anh.
Lục Thương nhận lấy, liếc mắt xem qua rồi hỏi: “Đây là… Lý Bân?”
Hạ Dao gật đầu.
Trên giấy, Lý Bân mở to mắt nhìn chằm chằm về phía trước, khóe môi mím chặt, lông mày cau lại, hai tay nắm chặt lấy tay vịn ghế, toàn bộ thân người nghiêng hẳn về phía trước, gần như dán sát vào bàn máy tính trước mặt.
“Tôi cảm thấy tên nhóc này không thành thật, có lẽ chưa nói thật về chuyện xảy ra vào đêm La Văn Sĩ bị hại.” Ngoài khám nghiệm tử thi, thứ Hạ Dao giỏi nhất là vẽ phác họa và phân tích biểu cảm vi mô của con người.