“Từ tảng đá nơi phát hiện thi thể, nhưng do bị mưa rửa trôi nên mẫu đã bị hư hại nhiều, không còn giá trị tham khảo cao.” Lục Thương hơi tiếc nuối nói.
Việc có DNA lạ gần thi thể chứng tỏ đã có người khác xuất hiện tại hiện trường.
Nếu xác định được danh tính người này, họ có thể lần ra nghi phạm hoặc nhân chứng quan trọng.
Đáng tiếc, mẫu DNA không hoàn chỉnh, đồng nghĩa với việc không thể truy xuất thông tin từ cơ sở dữ liệu.
“Nhưng không sao, chúng tôi đã tăng cường tìm kiếm dọc theo thượng và hạ lưu sông Tam Miểu, tin rằng sớm muộn gì cũng có manh mối.” Lục Thương vừa nói vừa định tạm gác bản báo cáo vô dụng này sang một bên.
Nhưng Hạ Dao lại siết chặt tờ giấy không buông.
“Dù giá trị tham khảo không cao nhưng tôi vẫn đề nghị giữ lại.”
Lục Thương nhíu mày hỏi: “Ý cô là?”
“Bất kể vụ án này cuối cùng được định tính thế nào, người thứ hai xuất hiện tại hiện trường chắc chắn có liên quan. Nếu sau này bắt được ai đó thông qua các manh mối khác, chúng ta vẫn có thể dùng mẫu DNA này làm bằng chứng bổ sung.”
Lúc này, Hạ Dao chưa nghĩ quá nhiều.
Chỉ là lý trí và trực giác mách bảo cô rằng không thể bỏ sót bất kỳ manh mối nào.
Dù chỉ là một mảnh ghép nhỏ, khi kết nối lại với nhau, chuỗi bằng chứng sẽ đủ để tái hiện sự thật.
Sau khi Tần Vũ Giai hoàn tất lời khai, Hạ Dao lái xe đưa cô ấy về nhà.
Nhưng chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, vụ án thi thể vô danh trên sông Tam Miểu đã có tiến triển mới.
Hạ Dao nhận được thông báo từ Lục Thương: cảnh sát đội hình sự đã tìm thấy một chiếc giày, nghi là của nạn nhân ở bờ sông phía thượng lưu.
Cô lập tức mang theo tài liệu đến hiện trường.
Nhưng khi đến nơi, cô phát hiện hiện trường đã bị vây kín bởi đám đông, không còn một kẽ hở.
Ngoài dải cảnh giới không chỉ có những người dân hiếu kỳ mà còn có cả đám phóng viên cầm máy ảnh, máy quay rầm rộ kéo đến.
Nhìn thấy Hạ Dao xuống xe, cảnh sát đội hình sự vội vàng bắt đầu giải tán đám đông, mở ra một lối đi cho cô vào.
Có người còn vẫy tay gọi: “Phó tổ trưởng! Đi lối này!”
Hạ Dao cài thẻ cảnh sát trước ngực, bước thẳng vào hiện trường.
Không ngờ một phóng viên lợi dụng sơ hở, nghe thấy có người gọi cô là “phó tổ trưởng” thì lập tức chen đến bên cạnh, giơ micro lên hỏi: “Xin hỏi, nguyên nhân thực sự khiến thi thể vô danh bị sát hại là gì?”
Hạ Dao liếc nhìn phóng viên này và người quay phim phía sau, chân mày hơi nhíu lại.
Cô không phải là người phát ngôn của cảnh sát.
Khi sự thật chưa sáng tỏ, cô cũng không muốn giao tiếp với đám phóng viên này.
Nhưng ở đây có quá nhiều người, nếu từ chối thẳng thừng thì sẽ bị coi là lạnh lùng, gây ảnh hưởng đến danh tiếng của cảnh sát.
Nghĩ vậy, Hạ Dao nghiêm túc trả lời: “Hiện vụ án vẫn đang trong quá trình điều tra, xin hãy chờ thông báo chính thức từ cảnh sát.”