Tần Vũ Giai chịu không nổi kiểu làm nũng này của Hạ Dao, cảm giác máu trong người như cạn sạch, chỉ muốn nhào vào lòng cô mà cọ cọ: “Được rồi được rồi, mình chịu thua, mình đầu hàng! Cậu cứ ăn tiếp đi! Nhưng mà mình gọi là để rủ cậu đi chơi đấy~ Ngày mai chẳng phải cuối tuần sao? Cậu đừng nói là lại tăng ca nữa nhé? Nếu được nghỉ thì hehe, mình xin ba một chiếc thuyền rồi, mai chúng ta lên sông tự câu tự ăn luôn nha~”
Hiếm khi có ngày nghỉ, Hạ Dao không có lý do gì để từ chối lời mời này.
Vừa hay cô cũng muốn đổi gió, không muốn tự giam mình trong cục diện bế tắc nữa.
Hơn nữa, cô vừa mới phá xong một vụ án, cộng thêm sự việc liên quan đến người xem trong buổi phát trực tiếp, cả người cô vẫn còn đang căng như dây đàn.
Thế nên cô vui vẻ nhận lời: “Được! Vậy mai mình lái xe đến cổng nhà cậu nhé?”
“Vậy chốt kèo luôn nha!”
Sáng hôm sau, đúng bảy giờ, Hạ Dao bấm chuông trước cửa nhà Tần Vũ Giai.
“Đây đây đây! Ra ngay đây!”
Tần Vũ Giai vèo một cái chạy xuống lầu, mở cửa ra liền thấy Hạ Dao đang đứng trước cửa.
Hôm nay cô mặc một bộ đồ thể thao màu xanh nhạt kiểu mới nhất, tóc còn được uốn lọn nhẹ nhàng, những sợi tóc xoăn mềm mại rủ xuống vai, trông tràn đầy sức sống và đáng yêu vô cùng.
“Chà chà, hôm nay tâm trạng cô Hạ không tệ nha! Ăn diện xinh đẹp vậy sao?”
Tần Vũ Giai dựa vào khung cửa, dáng người yêu kiều, bắt chước điệu bộ của một công tử phong lưu trêu chọc cô gái nhà lành, nhướng mày huýt sáo với Hạ Dao.
Hạ Dao trực tiếp kéo tay Tần Vũ Giai lôi ra ngoài: “Thôi nào, đừng nói linh tinh nữa, không phải bảo đi câu cá sớm sao?”
“Ấy khoan khoan! Mình chưa đổi giày mà!”
Chiếc thuyền mà Tần Vũ Giai nói đến đúng là một chiếc thuyền đánh cá chuyên dụng.
Trên thuyền không chỉ có cánh tay cơ giới dùng để kéo lưới đánh cá mà còn có cả cần câu nữa.
Nhưng xét đến vấn đề bảo vệ môi trường, đồng thời cũng để tăng phần thú vị, Hạ Dao quyết định chọn cách câu cá.
Cô còn nói vui rằng: “Thành quả lao động vất vả sẽ ngon hơn nhiều!”
Lão thuyền trưởng hướng dẫn vài chiêu cơ bản, thế là Hạ Dao nhanh chóng nắm được cách câu, chăm chú quan sát chiếc phao nhỏ trên mặt nước.
Còn Tần Vũ Giai thì ở bên cạnh lười biếng, hết nghịch nghịch mấy con cá nhỏ làm mồi trong thùng nước, lại moi đồ ăn vặt từ trong túi ra, tiện tay nhét cho Hạ Dao mấy miếng, thi thoảng lại ngó nghiêng xung quanh.
Hai người một đút, một ăn, rất vui vẻ.
Bỗng nhiên, Tần Vũ Giai lên tiếng: “Ơ, giờ không phải mùa cấm đánh bắt cá đúng không?”
“Không phải đâu, sao thế?”
Trước khi đi, Hạ Dao đã tra cứu kỹ rồi, chắc chắn là được phép đánh bắt và câu cá nên cô ấy mới yên tâm đi.
“Vậy sao có nhiều người vây quanh con thuyền kia thế nhỉ? Xảy ra chuyện gì à?”
Tần Vũ Giai đứng lên, chỉ về phía trước.
Hạ Dao nhìn theo hướng tay cô ấy chỉ, liền thấy ở bên bờ sông, gần chỗ mấy con thuyền đánh cá có một đám đông đang vây quanh một chiếc thuyền gỗ cổ kính, chỉ trỏ bàn tán.