Khán giả 22: [Chị?]
Ngồi trước bàn học, Hạ Dao có chút hoảng hốt, đáng tiếc là giao diện phía sau chuyển đổi quá nhanh, muốn mở lại buổi phát trực tiếp cũng không thể nữa.
Chỉ cần thêm một giây thôi, cô đã có thể xác nhận những gì mình nhìn thấy không phải là ảo giác.
Lý trí nói với cô rằng, không thể chỉ vì một “cậu em trai” vô duyên vô cớ xuất hiện trong ứng dụng phát trực tiếp nguy hiểm này mà đem hy vọng đến cho ba mẹ mình.
Nhỡ đâu tất cả chỉ là một âm mưu của kẻ đứng sau màn thì sao?
Cô phải tự mình kiểm tra mọi khả năng.
Rời mắt khỏi màn hình điện thoại, chân mày cô càng nhíu chặt hơn.
Khi đó, cô vẫn còn là một học sinh trung học, còn em trai chỉ là một bình tro cốt nhỏ nhẹ bẫng, bên trong chẳng còn lại bao nhiêu.
Có lẽ vì sợ chạm vào cảnh cũ mà thương tâm, mọi giấy tờ và tài liệu liên quan đến Hạ Thiên trong nhà, bao gồm cả báo cáo khám nghiệm tử thi, biên lai nhận xác đều đã bị dọn sạch.
Chỉ có căn phòng trước kia của cậu là vẫn giữ nguyên như cũ.
Cậu chết một cách thê thảm, bị nghi phạm ném vào lò thiêu.
Khi tìm thấy thi thể, nó đã bị hóa than nghiêm trọng, không thể nhận diện bằng mắt thường, cũng không thể trích xuất được DNA, chỉ còn lại một chiếc thẻ học sinh bị cháy phân nửa.
Cảnh sát cùng ba mẹ cô căn cứ vào chiếc thẻ học sinh để suy đoán rằng nạn nhân chính là Hạ Thiên.
Vụ việc này từng lên báo, trở thành đề tài bàn tán xôn xao, rốt cuộc là kẻ nào có thể ra tay tàn độc như vậy với một học sinh trung học?
Hạ Dao quyết tâm phải bắt được hung thủ, đưa gã ta ra trước pháp luật.
Nhưng khi đó, hiện trường không có đủ chứng cứ vật chất, nghi phạm lại gây án bất ngờ, hoàn toàn không thể tìm ra hung thủ.
Vậy nên vụ án này đã trở thành một vụ án treo.
Sau khi tốt nghiệp đại học, cô vào làm trong hệ thống công an, hiểu rõ rằng điều tra án phải từng bước một, nóng vội sẽ hỏng chuyện.
Nếu lại mắc bẫy kẻ trong bóng tối thì hậu quả sẽ khó lường.
Tính đến hiện tại, cô đã lật giở hồ sơ vô số lần nhưng vẫn không tìm ra manh mối nào.
Bây giờ mà hấp tấp báo với Cục Công an rằng em trai cô có thể chưa chết mà còn xuất hiện trong một buổi phát trực tiếp thì e là sẽ bị coi như thần kinh mất rồi.
Đang suy nghĩ đến đó, chuông điện thoại bỗng reo lên.
Nhìn thấy người gọi đến là Tần Vũ Giai, Hạ Dao khẽ thở phào nhẹ nhõm, điều chỉnh lại tâm trạng để đối phương không phát hiện điều gì bất thường rồi kẹp điện thoại giữa má và vai, bắt máy: “Alo, Giai Giai à~”
“Dao Dao~ sao cậu lâu thế mới nghe máy vậy hả?”
Hạ Dao bó tay với cô bạn thân này nhưng lại không muốn khiến cô ấy lo lắng, bèn không chút chột dạ mà làm nũng: “Aiya, Giai Giai~ Mình vất vả cả ngày rồi, đương nhiên phải tự thưởng cho mình một bữa ăn khuya, đáng thương lắm đó~ Cậu đừng trách mình nữa mà~”