“Lục cục… lục cục…”
Trời đã về khuya, bóng đêm đã phủ một màu đen huyền bí lên khắp dãy hành lang của khu nhà trọ bình dân. Chỉ còn duy nhất một chút ánh sáng lập lờ từ căn phòng cuối dãy, cùng những âm thanh đều đặn phát ra lí nhí.
Ở trong căn phòng ấy, một người phụ nữ gầy gò vẫn đang miệt mài, cặm cụi bên chiếc máy may cũ kỹ. Những chiếc giẻ nhàu nát bịt kín khắp các khe cửa đã giúp che giấu đi tiếng cọt kẹt của những khớp nối trên chiếc máy già nua, mòn mỏi sau nhiều năm tận tụy.
Hà My đôi mắt đã thâm quầng, sự xanh xao và mệt mỏi hằn rõ lên gương mặt nhưng trong ánh mắt vẫn tràn đầy quyết tâm và kiên định. Đêm nay, cô phải giải quyết xong mớ hàng đã nhận, để ngày mai có được những đồng tiền quý giá mà lo tiền trọ đã nợ mấy ngày nay.
Dù vậy, cơ thể mỏng manh ấy cũng có những phút giây kiệt quệ, mỗi lần như thế, cô lại ngước ánh mắt lên chiếc gác lửng, lắng nghe tiếng quạt máy xè xè đang vỗ giấc cho một chàng trai khôi ngô say ngủ. Chỉ cần vài giây như thế, gương mặt vốn đoan trang, kiều diễm của Hà My lại tràn đầy hạnh phúc và nghị lực, tiếp tục lao vào guồng quay công việc.
Vâng, chàng trai ấy không ai khác là Phong, đứa con trai mà Hà My yêu quý còn hơn cả tính mạng của mình. Năm nay Phong vừa vào lớp 10, anh chàng vừa đậu vào trường chuyên của thành phố, hai mẹ con đã vui mừng biết bao nhưng kèm theo đó là gánh nặng mưu sinh căng hằn lên đôi vai gầy bé nhỏ của người phụ nữ.
Tiếng máy may cứ thế lục cục trong màn đêm thanh vắng…
Sáng hôm sau…
- Mẹ ơi, mẹ ơi…
Giọng nói trầm ấm của chàng trai cùng những cái lay nhẹ nơi bờ vai mảnh khảnh làm Hà My tỉnh giấc, ánh sáng chan hòa khắp phòng làm cô bật dậy khỏi chiếc bàn máy may mà đêm qua đã kiệt sức ngủ vùi trên ấy.
- Hả… ôi, sáng rồi, mẹ ngủ quên mất… Chết rồi, hàng…
- Hi hi… Yên tâm, con cho vào bao ngay ngắn cả rồi.
Hà My ngó qua nơi góc phòng đã thấy những chiếc bao tải được xếp ngăn nắp, đống áo quần vương vãi thành núi đêm qua đã không còn dấu vết. Cô thở phào nhẹ nhõm, trong lòng tràn đầy hạnh phúc.
- Cảm ơn con yêu của mẹ… con giỏi quá.
- Hi hi… có chút xíu việc mà, mẹ vào rửa mặt rồi ra ăn sáng, con úp mì rồi đấy.
Hà My sung sướиɠ đến lâng lâng cơ thể, thế rồi khi đứng dậy khỏi chiếc ghế nhựa ọp ẹp, cô bất ngờ choáng váng rồi không kìm được sự tê mỏi mà khuỵ chân ngã xuống.
- Ôi… mẹ, cẩn thận…
Phong nhanh như cắt lao đến ôm chầm lấy mẹ vào lòng. bàn tay trong gấp gáp cũng vô tình bóp vào bầu ngực non mềm của người phụ nữ.
- UI… mẹ… tê chân quá, không còn cảm giác luôn… - Hà My than thở.
- Hi hi… không sao rồi, có con đây rồi. Mẹ từ từ, ngồi lại xuống ghế đã. cho máu nó lưu thông một chút.
- Ừm… hi hi… ui, đau mẹ… nhẹ cái tay…
Trong lúc gồng chặt tay để đỡ mẹ hiền ngồi xuống, Phong lại siết mạnh vào bầu vυ". Nhìn ánh mắt của mẹ hướng về nơi ấy, Phong vội vàng dời tay xuống 1 đoạn, miệng cười khúc khích:
- Hí hí… con xin lỗi… chà, mềm quá ta… Hí hí…
- Đồ quỷ, còn ở đó chọc ghẹo. Con đi thay đồ đi, trễ giờ học bây giờ.
- Hi hi… con thì 1 phút 30 giây là xong. À, nước sôi rồi, để con đi chế mì. Mẹ ăn luôn rồi vào thay đồ nha.
Hà My mỉm cười gật đầu, hạnh phúc nhìn cậu con trai loay hoay nơi cái bệ bé xíu với mỗi cái bếp gas mini rỉ sét. Một lúc sau, Phong lần lượt bưng ra hai tô nóng hổi đặt xuống nền nhà, lễ phép mời:
- Dạ, con mời mẹ ăn sáng.
Nói rồi cậu nhanh nhẹn mở ra cái nắp vung và cái dĩa úp bên trên, mùi thơm của mì gói bốc lên ngào ngạt. Phong dời một tô đến trước mặt Hà My, người mẹ lập tức phản ứng gay gắt:
- Ủa… sao tô này…
Phong hiểu ngay ý, liền ngắt ngang:
- Còn 1 quả trứng, tối qua mẹ làm việc khuya, mẹ ăn cho có sức.
- Thôi… mẹ ngán trứng lắm, đưa mẹ tô của con đi. Thiệt á.
Hà My chồm tới định giành phần tô mì “nguyên chất” nhưng cô nào nhanh nhẹn bằng anh chàng trẻ tuổi, Phong vơ vội tô của mình rồi ngấu nghiến, vừa ăn vừa húp nước sồn sột làm Hà My hốt hoảng:
- Nè… ăn từ từ… coi chừng nóng…
- Hi hi… thì mẹ cũng ăn đi…
- Hông ăn, giận luôn. - Hà My làm vẻ nũng nịu.
- Nè… ngoan nào, có tý xíu à, hổng ăn nó nguội nở ra hết… Con là đàn ông trong nhà, mẹ phải nghe con chứ.
Phong nói bằng giọng điệu trầm ấm, tràn đầy kiên định làm Hà My bất chợt run rẩy rồi ngoan ngoãn làm theo. Chẳng biết từ lúc nào, cái câu nói đó đã như một mệnh lệnh cao cả đối với cô vậy. Cũng bởi vì mỗi khi Phong dùng giọng điệu ấy là muốn một điều tốt đẹp dành cho mẹ, mỗi lần như thế, Hà My lại ngập chìm trong hạnh phúc, đôi lúc còn tuôn rơi những giọt lệ long lanh.
Hương vị béo ngậy của cái trứng gà quyện vào từng cọng mì khô khốc nhưng sao mà nó ngon đến lạ, Hà My còn tưởng đây là món ăn tuyệt vời nhất trên trần đời. Cứ thế, bữa ăn sáng chưa đến 10 ngàn đồng được hai mẹ con tận hưởng một cách say sưa.
Phong nhanh nhẹn gom hai cái tô đi rửa trong khi Hà My với tay lấy bộ đồng phục công nhân đi vào nhà tắm, không quên ý tứ kéo lại cánh cửa lùa bằng nhựa đã chắp vá đủ chỗ nhưng với hai mẹ con thì vẫn còn tốt chán.
Phong cũng trèo lên lầu, lục tục thay quần áo học sinh rồi soạn sách vở cho vào balo, sẵn sàng cho ngày học mới. Xuống đến nhà thì mẹ vẫn chưa xong, Phong nói lớn vào nhà tắm:
- Mấy túi đồ này mẹ chở theo hết phải không? Con dắt xe ra rồi cột cho mẹ nha.
- Ừ. Con cột 1 bao thôi, còn lại để trưa họ tự qua lấy. - Hà My nói vọng ra hoà trong tiếng xối nước ào ào.
Phong dạ một tiếng rồi hì hục mở cửa. Chàng trai thở dài khi nhìn thấy cơ man nào là xe đậu chật kín dãy hành lang, chỉ còn cái lối đi hẹp vừa đủ một người qua lọt.
Cũng không mấy xa lạ với cảnh này, Phong nhanh nhẹn mở khoá chiếc xe đạp rồi nhẹ nhàng nhấc bổng nó lên luồn lách từng bước một mang nó ra ngoài khoảng sân đầy nắng. Dựng chống xe cẩn thận rồi anh lại quay vào, lần nữa theo lối cũ mang ra một bao tải nặng trịch. Thể lực Phong vốn khá là sung mãn dù cho cơ thể có phần gầy guộc vì thiếu chất, nên mấy việc này với anh chàng chỉ là chuyện nhỏ thường ngày.
- Hí hí… chào anh chàng đẹp trai, chà… gầy gầy mà khoẻ phết nhỉ.
Tiếng nói trong trẻo phát ra từ cánh cửa phòng vừa hé mở, nơi hai khuôn mặt xinh xắn ló ra chào hỏi. Thế nhưng đáp lại họ chỉ là một cái gật đầu lạnh lùng, rồi Phong nhẹ nhàng lướt qua để mặc cho hai cô gái có phần chưng hửng.
Chỉ khi đối diện với người mẹ yêu dấu trong căn phòng trọ quen thuộc, Phong mới có thể hoạt bát, vui cười. Còn đối với người lạ thì tuyệt nhiên anh chẳng hề hé môi trò chuyện.
- Chào hai đứa, hôm nay dậy sớm thế? - Giọng Hà My cất lên thay con trai chào hỏi.
- Dạ, chào chị My, tụi em dậy ngắm trai đẹp xíu rồi vào ngủ… Hí hi…
- Đâu? Trai đẹp đâu? - Hà My cũng hùa theo đùa giỡn với hai cô gái trẻ.
- Đó… đó… - hai cô đồng loạt hướng mắt về anh chàng đang cặm cụi cột đồ lên yên xe cho mẹ.
- Ha ha… à, xin lỗi hai đứa nha. Tính Phong nó vậy chứ nó không phải mất lịch sự đâu.
- Dạ… hi hi… tụi em biết mà, quen rồi, không sao đâu chị… miễn đẹp trai là được hết… Ha ha…
- Xời, nó gầy còm mà đẹp gì…
- Ha ha… gầy gầy mới là thầy… - Một cô gái nhanh miệng nhưng nói đến khúc quan trọng thì bị cô còn lại thục mạnh vào eo, im bặt.
- Hi hi… Thôi, chị đi làm đây, chào hai đứa nhà.
- Dạ.
Nói rồi hai cô cũng rút vào trong, đóng lại cánh cửa phòng trọ. Đó là Tuyết Nhi và Tuyết Nhung, hai chị em sinh đôi cùng lên thành phố học đại học và ở cùng phòng trọ. Gia đình dưới quê cũng đủ ăn, đủ mặc nên hai cô từ nhỏ đã không phải làm lụng gì nhiều, làn da mịn màng, trắng như trứng gà bóc cùng đường nét thanh tú trên hai gương mặt giống nhau đến 8,9 phần. Nếu không thường xuyên tiếp xúc thì chẳng thể nào phân biệt đâu là cô em còn đâu là cô chị.
- Bên ngoài sân, Phong cũng vừa cột xong hàng cho mẹ, anh cẩn thận xô đẩy cái bao để đảm bảo nó được cột chắc chắn.
- Được rồi, cảm ơn con trai cưng, đi học ngoan nha con.
Phong gật đầu, ở môi trường bên ngoài anh cũng ít khi nào mở miệng. Hà My hiểu tính con nên cũng không dây dưa, đạp xe một mạch, thoáng chốc đã mất dạng sau ngã rẽ của con hẻm ngoằn ngoèo.