Ngay lúc này, đồng tử Vân Khuynh co rụt lại, càng thêm nắm chặt Mạc Sâm.
Mạc Sâm lập tức xoay người lên trước, theo bản năng bảo vệ nàng.
Giây tiếp theo.
Sóng lớn càn quét ngang bầu trời.
Thoáng chốc đã hoàn toàn bao phủ hai người!
Sóng thần mạnh bạo, một khắc khi đánh xuống kia, bỗng chốc cắt đứt thang dây!
“Phựt ——” một tiếng.
Vân Khuynh chỉ cảm thấy chính mình bị sóng triều tiêu diệt, nước biển từ bốn phương tám hướng tuôn lên, hung hăng cuốn lấy thân thể của nàng.
Đau.
Đau tới cực hạn.
Nàng theo bản năng vận chuyển linh lực, vẫn không quên chuyển cho Mạc Sâm.
Chỉ là, giờ phút này đứng trước thiên nhiên, một chút năng lượng không nhiều lắm này lại chỉ như muối bỏ biển.
“Ầm —— Ầm ——”
Sóng biển mãnh liệt, như búa tạ va đập khắp người Vân Khuynh.
Căn bản… Không thể chống cự.
Thân thể của nàng thẳng tắp ngã vào sóng triều điên cuồng, không nơi nương tựa.
Nhưng, ngay lúc sắp hôn mê, Vân Khuynh vẫn có thể cảm nhận được ——
Cánh tay kiên cố ngay bên cạnh đang gắt gao ôm ngược lại nàng, lực đạo càng ngày càng tăng.
Đây là… Người yêu của nàng.
Trong lúc hoảng hốt, Vân Khuynh nghĩ tới câu mình đã mỉm cười nói trước khi sóng thần tới kia.
…Sợ gì chứ? Cho dù có chết, không phải cũng chết cùng nhau hay sao?
Qua nhiều kiếp như vậy, tín niệm cùng sinh cùng tử đã sớm khắc sâu vào linh hồn của nhau.
Vì thế, nháy mắt khi sắp rơi vào hôn mê, nàng đột nhiên cắn mạnh đầu lưỡi.
Đau đớn bén nhọn tức khắc làm nàng tỉnh táo lại.
Không mở mắt ra được, Vân Khuynh chỉ chấp nhất vươn cánh tay, dùng hết sức lực cuối cùng, cũng gắt gao quanh ôm lấy người yêu bên cạnh.
Giữa con sóng thần cực lớn.
Thân thể của hắn và nàng chìm nổi theo sóng biển trào dâng, tiếp tục bị đập xuống, nhưng trước sau vẫn gắt gao dựa vào nhau.
Cho đến khi bị quăng đến một mặt biển thấp, hai người dường như đồng thời đụng phải vật gì đó đang trôi nổi…
*
Sóng triều cuồn cuộn.
Một trận sóng thần đột phát, tựa như đã mai một hết thảy.
Không biết qua bao lâu, ý thức vốn thanh tỉnh cũng tựa như rơi vào biển sâu, lúc chìm lúc nổi.
Thời sắp như sắp chết đi, nàng lại một lần nữa chạm tới trạng thái linh hồn.
Ba màu lực lượng lục, đỏ, trắng giao hội ngưng tụ, còn có từ bên cạnh truyền đến năng lượng hắc ám, mang theo khí tức chôn vùi hết thảy…
Hồn thể không tiếng động lại chậm rãi tiến hóa lần nữa, những ký ức về từng vị diện đã trải qua lật lên trong thức hải.
Dù cho có gian khổ, nhưng vô luận nào thế, trước sau vẫn luôn có một người làm bạn.
…Hắc ám tuôn chảy.
Mới đầu, tiếng sóng biển ầm ĩ muốn điếc tai, dần dần lại lắng đọng xuống, chậm rãi như tĩnh thủy…
Tựa như Thần Biển đột nhiên bạo nộ, hủy thiên diệt địa lấn áp lên, lại như thủy triều nhanh chóng rút đi.
…Tóm lại, sau khi gió lốc đi qua, rất mau, trên mặt biển lại khôi phục trầm tĩnh.
Trên đảo nhỏ tịch liêu, chỉ có mấy con hải âu bay qua, một mảnh hoang vu.
Cạnh bãi biển nhợt nhạt, nước biển hơi chảy xuôi.
Đột nhiên, một cơn sóng đánh tới, sau khi nhẹ nhàng rút đi, trên biển xuất hiện một chấm đen nhỏ.
Dần dần, điểm đen này cách bờ biển càng ngày càng gần.
Cẩn thận nhìn lại, mới có thể phát hiện: Đó là một đôi nam nữ đang hôn mê, đang chống đỡ trên một tấm ván gỗ nổi lơ lửng trên biển.
Mà tay hai người vẫn còn duy trì tư thế nắm chặt.
…Rốt cuộc, một lát sau, bọn họ được sóng biển đẩy lên bờ cát.
Sắc trời dần dần trầm xuống.
Khi ánh chiều tà sắp rút đi, tiếng lũ chim kêu ầm ĩ vang lên.
Giây tiếp theo, hầu như không lệch chút nào —— nàng và hắn đồng thời mở mắt…
Tỉnh lại từ trong hồi ức đẹp đẽ.
Khi Vân Khuynh nâng mắt lên, đối diện đó là nam chính vừa mới xuất hiện trong mộng.
Bốn mắt nhìn nhau.
Hình tượng cả hai đều chật vật nghèo túng, hoàn toàn thu hết vào đáy mắt đối phương.
Nhưng lúc này, ánh hoàng hôn chiếu lên người, sóng biển và tiếng chim hót quanh quẩn bên tai, Vân Khuynh không khỏi cong môi cười.
Mạc Sâm nhìn lại nàng, giữa mặt mày cũng tràn ra ý cười nhàn nhạt.
“…Cười cái gì?” Nhưng, vài giây sau, Vân Khuynh lại nhướng mày chất vấn.
Mười phần là tư thái ác nhân cáo trạng trước.
Mạc Sâm đè bàn tay mềm không an phận của nàng lại, nhàn nhạt nói: “Vừa rồi ở trên biển, hình như anh đã mơ thấy nhiều thứ.”
Vân Khuynh đột nhiên ngừng lại.
“Mơ thấy gì?” Nàng hỏi, tận lực bất động thanh sắc, nhưng vẫn là không nhịn được cong khóe môi.
Hắn lại nhướng mày, có vẻ buồn rầu nói: “Có lẽ là nhân duyên kiếp trước kiếp này chăng? Chỉ là… Không nhớ rõ lắm.”
Vân Khuynh nhướng mày: “Không nhớ rõ?”
“…Ừm.” Mạc Sâm đáp, đột nhiên giữ chặt nàng, túm người vào trong lòng ngực.
“Nhưng mà,” Hắn nghiêng mặt, nhìn thẳng vào mắt Vân Khuynh: “Anh nghĩ, cô ấy đã ở ngay trước mắt anh.”
Người đàn ông nói, lại nhẹ nhàng xoay mặt nàng qua: “Khuynh Khuynh, có phải hay không?”
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Chậm rãi, hai trán kề nhau.
Vân Khuynh nhìn tuấn nhan của người đàn ông, cười tươi sáng: “Anh tự nghĩ đi. Em…”
Lời còn lại, toàn bộ đều bị nụ hôn của Mạc Sâm nuốt hết.
…Đột nhiên gió biển thổi qua, trên đảo hoang mênh mông, hai người tại chỗ nước cạn ôm nhau mà hôn, hình tượng đều cực kỳ chật vật.
Nhưng, sống sót sau tai nạn, có người yêu ở bên… Chẳng lẽ không phải là thời khắc mỹ diệu nhất hay sao?
Một nụ hôn kết thúc.
Vân Khuynh hơi thở gấp đẩy hắn ra, muốn đứng dậy, lại suýt nữa sặc ra mấy ngụm nước biển.
“Khụ, khụ…” Tuyệt đối di chứng sau khi hành hạ thân thể!
Thuận khí xong, nàng ngoái đầu nhìn người đàn ông còn dựa vào trên đất một cái.
Ngay lúc này, ánh mắt Mạc Sâm chợt đen tối, vi diệu cong khóe môi: “Khuynh Khuynh.” Hắn nhẹ gọi tên Vân Khuynh, trong ngữ điệu lại có loại ý vị kỳ dị.
“Sao?” Nàng ngừng một lát.
Chợt thấy tầm mắt thâm trầm của người đàn ông dừng lại ở nơi nào đó, cười nhẹ nói: “Dáng người không tồi.”
Vân Khuynh: “…”
Nàng hơi rũ mắt, từ ngực đảo qua.
Quả nhiên… Quần áo đã rách nát, rốt cuộc cũng không che được cái gì.
“Anh…” Giây tiếp theo, Vân Khuynh lại cong môi, đột nhiên cúi người đè hắn.
Môi mỏng của Mạc Sâm hơi câu lên, lại chủ động hơi kéo cổ áo ra: “Sao nào, muốn nhìn nữa không?”
…Sau một lúc lâu, hết thảy thân mật tạm thời hạ màn, sắc trời đã tối.
Trong gió đêm, hai người dùng thanh âm thì thầm nói chuyện với nhau ——
“Anh nói xem, có khi nào chúng ta không thể quay về hay không?” “Sẽ không.”
…
“Hy vọng bọn họ đều bình an.” “Ừm.”
…
“Anh nói chúng ta phải đợi mấy ngày đây?” “Rất nhanh.”
…
“Anh không thể nhiều lời thêm vài câu sao?” “… Sau khi trở về, lập tức định cưới gả đi.”
…
Cho đến hai ngày sau, khoảnh khắc khi ánh nắng chiếu xuống ——
Máy bay của Mạc gia và “Hắc Hồ”, rốt cuộc cũng xuất hiện phía chân trời, mang theo hai vị thủ lĩnh vừa rồi còn đang vui đùa muốn làm người rừng.
Từ đây, cùng nắm tay chung bước.
Đương nhiên một đời này, hai người đều là người của hắc bang, tất nhiên là không được yên tĩnh.
Có điều, cho dù vẫn luôn sống trong thế giới ngầm, du tẩu tại nơi tràn ngập sống mái, nàng và hắn vẫn một đường làm bạn, trở thành một đôi hắc bang truyền kỳ lóa mắt nhất thế kỷ 21.
Thậm chí còn được lưu danh sử sách hắc bang.
Chỉ là, so với chuyện tình cảm của hai người, đề tài càng hấp dẫn bát quái trong giới hơn lại là —— hai người ai trên ai dưới.
Khụ.
Trên thực tế, vấn đề này vẫn luôn chưa từng ngừng nghỉ.
Tuy rằng trong giới vẫn luôn lưu truyền, lão đại Hắc Hồ là nữ cải nam trang / có sở thích mặc đồ khác giới, nhưng nhìn thế nào, gia chủ Mạc gia đều không nên là người ở phía dưới kia.
Nhưng mà, sau khi trở về từ tai nạn trên biển ấy, hai nhà lấy thế như lôi đình càn quét thế lực ở Âu Mỹ, rốt cuộc đến khi phát thiệp cưới cho người trong giới ——
Mọi người lại ngạc nhiên phát hiện, Mạc Sâm thế mà ở dưới.
Đương nhiên, trên thiếp cưới cũng không có phần nhà gái kia, nhưng vẫn cái vị trí vốn nên viết tên nhà gái kia, lại viết tên Mạc gia chủ không lẫn vào đâu được.
Cái này cũng chưa tính, càng khiến người ta trợn mắt há hốc mồm chính là ——
Đêm trước hôn lễ, có một lời đồn đáng sợ truyền ra từ hai nhà: Vào ngày hôn lễ đó…