Mạc Nhất và Ngũ Vi gần như đồng thời nói: “Hai người lên trước đi!”
Vân Khuynh lại nói: “Tín hiệu cứu viện đâu?”
“Phát rồi, nhưng chỉ sợ rất khó tới kịp! Lão đại, không còn thời gian nữa đâu!”
Vân Khuynh làm như không nghe thấy: “Mọi người lên trước đi!”
“Lập tức lên thuyền!” Mạc Sâm cũng mở miệng.
Nhưng…
“Lão đại, không được, hai người…”
“Đủ rồi!” Ánh mắt Mạc Sâm đã hoàn toàn trầm xuống: “Chẳng lẽ mọi người cho rằng chúng tôi muốn đi chết hay sao?”
Hắn hiếm khi lãnh lệ nói, Vân Khuynh không khỏi cười: “Sao có thể chứ?”
Ánh mắt nàng chợt lóe, lại chuyển hướng về phía Mạc Sâm: “Vừa rồi em đã điều động máy bay trực thăng ở cứ điểm gần nhất của Hắc Hồ… Không biết Mạc gia chủ thì sao?”
“Cũng vậy.” Môi mỏng của Mạc Sâm hơi cong lên.
Hai người chưa từng nói rõ, nhưng quả nhiên… Tâm hữu linh tê.
Nhưng, thủ hạ ý thức được quyết định điên cuồng này lại sợ hãi cả kinh.
“Gia chủ, hai người muốn… Chuyện, chuyện này quá mạo hiểm!”
Song, tất cả những nghi ngờ của bọn họ, khi nhìn đến hai người đang kiên định tựa vào nhau lại chìm xuống.
“Tin tưởng bọn tôi.” Vân Khuynh cười ngạo nghễ.
Mạc Sâm nặng nề quét mắt nhìn mọi người, “Tận lực sống sót.”
“…Dạ!”
Rốt cuộc, hai bên cắn răng một cái, lục tục lên thuyền cứu nạn.
Đều lên gần hết, chỉ có một số ít người nhảy xuống biển, nổi lơ lửng bên cạnh thuyền.
Sóng gió càng chồng chất lên cao, thân thuyền sắp nghiêng ngả, bọn họ điều khiển mấy chiếc thuyền nhỏ, gian nan xóc nảy chung quanh.
Bọn họ thối lui, là tin tưởng thủ lĩnh!
Nhưng trước khi thấy được hai người an toàn, mọi người đều không muốn rời đi trước.
Trên boong tàu.
Giờ phút này chỉ còn lại hai người Vân Khuynh và Mạc Sâm.
Nàng xoay mặt hắn qua, trêu đùa: “Anh được không vậy?”
Dù sao thì, mặt mũi trắng bệch…
Ai.
Vân Khuynh liếc xéo người yêu nhà mình, thầm than lắc lắc đầu.
Mạc Sâm nhìn lại nàng.
Trong chớp nhoáng, hắn thu mắt, bỗng chốc kéo mặt Vân Khuynh lại gần mình.
Hung hăng cắn lên môi nàng.
Một nụ hôn này, chi bằng nói là cắn xé, thình lình xảy ra như muốn trả thù, lúc Vân Khuynh còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông này cướp đi toàn bộ hô hấp.
Đương nhiên, nàng rất nhanh đã đánh trả lại.
Môi lưỡi giao hòa.
Lúc này, đất trời tối tăm không ánh sáng, mưa bão gào thét cuồng phong, toàn bộ đều dừng trên người cả hai, thân thuyền dưới chân kịch liệt chấn động, tựa như tận thế.
Nhưng ngay tại đây không gian túc sát này, hai người lại bừa bãi như thế.
Bỗng chốc, một đợt sóng to đánh tới, tàu chiến vốn đã tràn ngập nguy cơ hầu như sắp nghiêng ngả xuống.
Hai người cùng nhau ngã xuống rồi lại dùng tư thế nửa quỳ tìm được cân bằng, thậm chí, hôn sâu hơn.
Trong mê loạn, môi cả hai đều thấm ra tơ máu, nước mưa hỗn loạn chảy xuống là hương vị tanh ngọt hơi chát.
Quả thực là điên rồi.
Tai nạn trên biển khủng bố, bọn họ trao cho nhau nụ hôn máu, mang theo sự cuồng loạn và kiên quyết không gì sánh bằng.
“Lão đại! Tới, mau!”
Bỗng dưng, một tiếng kêu to kích động vang lên.
Đồng thời, phía chân trời dường như có tiếng ầm ầm ầm truyền đến.
Hai người đều ngừng lại.
Giây lát sau, Mạc Sâm áp chế cảm xúc kịch liệt, buông lỏng Vân Khuynh ra trước.
Nàng nâng mắt lên, nhìn thấy giữa màn trời tối tăm có mấy chiếc máy bay trực thăng đang phá không mà đến!
Xem dấu hiệu, phía trước chính là máy bay trực thăng của Hắc Hồ.
Không sai.
Đây là kế hoạch của bọn họ.
—— Đứng trên boong tàu lên máy bay!
Lúc này cuồng phong gào rít giận dữ, mưa bão gào thét, thanh âm cánh quạt chuyển động đã gần sát bên tai.
“Ai trước?” Vân Khuynh nhẹ hít vào một hơi, dò hỏi nhìn về phía Mạc Sâm.
Dưới loại chấn động này, hai người không có khả năng đồng thời cùng lên.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
“Em đi đi.” Mạc Sâm nói, dù sao trạng thái hiện tại của hắn cũng không tốt.
“Được.” Nàng đáp, lại nâng cằm hắn lên: “Chờ em.”
Nói xong, Vân Khuynh câu môi cười, giữa gương mặt hiện ra sự tùy ý và tà khí tuyệt đối.
Hai người rất nhanh đã tách ra.
Thân thuyền lay động giữa sóng biển, Mạc Sâm đến một vị trí khác trên boong tàu đứng yên, duy trì cân bằng.
Trên không trung, chiếc máy bay trực thăng xoay quanh.
Trên biển, Ngũ Vi lơ lửng trên thuyền cứu nạn, lớn tiếng nói: “Lão đại, trên máy bay là Độc Nha điều khiển! Anh nắm chắc cơ hội, chỉ còn vài phút thôi!”
Chờ đến khi sóng thần thật sự đánh tới, thuyền cứu nạn sẽ bị tách ra, mà tàu chiến chỉ sợ rất nhanh cũng sẽ nghiêng lật.
Vân Khuynh khẽ gật đầu, ý bảo chính mình nghe thấy được.
Nàng quét mắt nhìn Mạc Sâm đã ổn định, nhanh chóng tìm được một vị trí thích hợp trên boong tàu, chờ đợi lên máy bay.
Đồng thời, Độc Nha điều khiển máy bay nhắm chuẩn thời cơ, không bao lâu, liền xoay quanh phía trên tàu chiến.
Thân máy bay dần dần hạ xuống.
Cánh quạt mang theo cuồng phong, Vân Khuynh bị thổi đến xóc nảy.
Còn Mạc Sâm đứng lặng ở vị trí đã chọn, vậy mà đang nghỉ ngơi nửa khép mắt.
Rốt cuộc, lúc khoảng cách giữa máy bay trực thăng và boong tàu khó có thể kéo gần hơn nữa, cửa khoang chợt mở ra, một cái thang dây được thả xuống, không ngừng hướng về phía Vân Khuynh…
Khi thang dây sắp bay tới vị trí chỉ định, trong mắt nàng sắc bén chợt lóe, tung người nhảy lên!
Thân thuyền kịch liệt lắc lư.
Nhưng, nháy mắt khi nhảy lên kia, Vân Khuynh sớm đã bắt được thang dây!
Cánh tay phải của nàng nắm chặt thang dây, dựa vào chống đỡ, dùng sức một cái, vượt qua mấy bậc đã vững vàng trèo lên trên.
Máy bay trực thăng bỗng nhiên lên cao mấy mét, thuận lợi bay lên.
Độc Nha trong máy bay cũng thở phào một hơi.
Quá khó khăn, máy bay trực thăng đình trệ trên không trung lâu như vậy, cũng là một lần khảo nghiệm khó khăn với anh ta.
May mà, thành công!
…Trên boong tàu, Mạc Sâm đang khép hờ mắt cũng gợi môi mỏng lên.
Song, giây tiếp theo.
Một cơn sóng to đánh tới, dưới chân hắn đột nhiên lung lay.
Càng đáng sợ hơn chính là, ngay sau đó, từng cơn sóng biển mãnh liệt mà đến.
Thân thuyền đang nghiêng về phía Mạc Sâm!
“Lái qua!” Thấy thế, đồng tử Vân Khuynh co rụt lại, vội hô lên.
Cuồng phong cuốn theo tiếng nói của nàng, truyền tới phòng điều khiển.
Độc Nha lại do dự.
Xem tình hình, sóng thần đã gần ngay trước mắt!
Cho dù chỉ dừng lại một giây, cũng đều là nguy hiểm cực hạn!