Vân Khuynh nhướng mày, hoàn toàn không chú ý đến vẻ mặt biến ảo của Jobhan vương tử ở ghế sau, trêu đùa.
Eric đột nhiên trừng lớn mắt.
—— Bởi vì, gã có thể nghe hiểu tiếng Trung.
Hắn, bọn họ… Thế mà là...
Vị vương tử vùng Trung Đông này chỉ cảm thấy không cách nào tiếp nhận.
Có điều, gã bị Ngũ Vi đè nặng, lại bị vây trong bão táp choáng váng, căn bản không chen miệng được.
Đương nhiên, cũng không có ai để ý đến gã ——
Thấy bên kia nhất thời không có phản ứng, Vân Khuynh cười khẽ, lại khiêu khích nói: “Sao nào, Mạc gia chủ không dám?”
Nháy mắt đó, người đàn ông bên kia lại nhếch môi mỏng: “Tương lai đây chẳng phải là chuyện tất nhiên sao?”
Ngữ khí cực kỳ nhạt, nội hàm lại cực kỳ ái muội.
Lưu manh mà nói, chính là loại chuyện “Ấm giường” nhất định sẽ xảy ra này, tính là phần thưởng gì chứ?
Quả thực là… Không biết xấu hổ.
Lập tức, khóe môi Vân Khuynh khẽ mím, trong lòng không khỏi chửi thầm một câu.
Dù sao hiện giờ, hai người căn bản chưa xác định quan hệ…
Nàng nghĩ, lại phanh gấp một cái, mới lại lần nữa lên tiếng: “Vậy… Anh thắng, tôi sẽ cho anh một sự ‘ kinh hỉ ’, nếu thua, anh phải lặp lại lời thổ lộ đã nghe được kia một lần.”
Dứt lời, tay Mạc Sâm đang kéo cần điều khiển thoáng chốc dừng lại.
Vân Khuynh lại dự kiến mà cười: “Đoạn đối thoại của tôi và Ngũ Vi, anh đã nghe được đi?”
Lúc ấy nhìn thấy ánh sáng đỏ của thiết bị nghe lén hư hư thực thực lóe lên, nàng đã có điều suy đoán.
Xem ra, quả thực không sai.
“Có thể.” Bên kia, Mạc Sâm cũng thoát khỏi cảm xúc bị “Phát hiện”, nhàn nhạt đồng ý.
“Tốt!” Cuối cùng Vân Khuynh cười khẽ một tiếng: “Vậy thì, tự bằng bản lĩnh.”
Ném xuống một câu này, nàng giẫm mạnh chân ga, trực tiếp nối vào đoàn xe còn lại của thuộc hạ.
“Cùng tôi tấn công phía trước, công kích xung quanh!” Câu này vừa rơi xuống, mọi người trong “Hắc Hồ” đều chấn động tinh thần, giương mắt nhìn lên ——
Xe của kẻ địch, đã gần ngay trước mắt!
“Đây là khiêu khích!”
“Shit! Dám coi thường chúng ta…”
…
Nhìn thấy “Hắc Hồ” vẫn luôn chạy trốn lại quay đầu vọt tới, người trên xe phía đối phương cũng nổi giận.
Hơn nữa Tiêu Thiên Long vẫn luôn không chỉ huy, bọn họ huyết khí dâng lên, trực tiếp quyết định: Đối chiến trực diện!
“Đoàn đoàn đoàn bang bang!!!”
Giây tiếp theo, rất nhiều người móc súng ra, không hề có kết cấu bắn về phía “Hắc Hồ”.
Thoáng chốc mưa bom bão đạn.
Vân Khuynh nhếch môi, nhanh chóng mở cửa sổ xe xuống, từ trong ngăn chứa đồ trực tiếp lấy ra một khẩu súng trường AK47!
Thân xe phanh gấp!
Sau khi tránh được một đợt đánh chính diện, tay phải nàng điều khiển xe, tay trái nâng AK47, trực tiếp nhắm ngay đám người đang ngoi đầu ra bên phe đối diện!
Dư quang nhắm chuẩn, mỗi lần súng bắn ra, thế nhưng đều chính xác trúng ngay giữa mục tiêu!
Chỉ trong giây lát đã tiêu diệt một nửa khí thế quân địch!
“Lão đại!”
Đám thuộc hạ thấy thế, trong mắt đều lộ ra vẻ kính nể.
“Còn chờ gì nữa?” Vân Khuynh ngạo mạn cười, thanh âm truyền ra từ máy truyền tin: “Theo kịp công kích!”
“Dạ!”. Người “Hắc Hồ” đồng thanh trả lời.
Những người điều khiển còn lại không có năng lựa phân tâm để tấn công, dùng trình độ lái xe cao nhất, trái phải phá vòng vây, đồng thời xông về phía đối diện đang hoảng loạn, dùng hết khả năng hộ tống cho đồng bạn.
Còn người ngồi ghế phụ và ghế sau, lấy ra tất cả các loại đạn dược dự trữ.
Các loại súng trường, súng tự động, lựu đạn… Không ngừng bị vứt ra.
Từ cửa sổ xuất hiện người ngăn đón lửa đạn, không hề sợ chết đối mặt với thế công của quân địch.
Bọn họ ——
Từng là sát thủ trứ danh đương thời, từng đơn độc hành động trong đêm tối, nhưng hiện giờ, nếu đã chuyển đổi hình thức thành một tổ chức mới, mỗi người đều phải có giác ngộ đoàn kết.
Phía trước là thủ lĩnh mình tôn sùng tuyệt đối, bên cạnh là anh chị em thân thuộc.
Đã vậy, còn sợ cái gì?
Ai dám vì “Hắc Hồ” là tổ chức mới hình thành mà xem nhẹ bọn họ, cho dù là có là ba đầu sỏ, cũng phải chuẩn bị xem có bị bọn họ xé xuống một miếng thịt hay không!
…
Trong lúc nhất thời, lửa đạn điên cuồng cháy lên, hai bên giao phong cực kỳ oanh liệt.
Nhưng không bao lâu sau, “Hắc Hồ” đã chiếm cứ thế thượng phong tuyệt đối!
“Sao có thể?”
Cục diện trước mặt, quân địch bị giáo huấn phía đối diện lại không thể tin nổi.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Trên bầu trời, Tiêu Thiên Long bị đánh đến liên tục thoái lui, càng không muốn tin.
Thậm chí, ngay cả người Mạc gia cũng không thể không cảm thán ——
“‘ Hắc Hồ ’ đã xem như là gia tộc chân chính…”
Mạc Nhất đột nhiên nói, thanh âm thông qua máy liên lạc truyền tới mỗi chiếc máy bay chiến đấu.
“Ừm.” Giây tiếp theo, lại nghe thấy Mạc Sâm khẳng định.
Trong tiếng nói này, dường như còn mang theo ý cười.
Thủ hạ Mạc gia thoáng chốc im lặng.
Khoan đã.
Lão đại anh có ngữ khí cùng chung vinh dự là thế nào vậy?
Trong nháy mắt, Mạc Nhất chỉ cảm thấy ê răng.
Nghĩ đến “Quan hệ” của lão đại nhà mình và thủ lĩnh “Hắc Hồ”… Tự dưng lại có loại cảm giác bị lép vế hơn “Thông gia”!?
Ý niệm này chợt lóe qua, một đám người Mạc gia thoáng chốc cứng đờ.
Không! Sao có thể như vậy…
Thế là Mạc Nhất kéo cần điều khiển, vừa định tăng thế tấn công.
Lại thấy máy bay chiến đấu đang dẫn đầu kia đột nhiên vọt qua, liên tiếp tiêu diệt kẻ địch.
Trong chớp nhoáng, hầu như đánh rơi toàn bộ máy bay của đối phương!
!!!
Một đám thuộc hạ đều kinh ngạc.
Xem ra, không muốn bị lép vế hơn, là lão đại nhà mình…
Lần này, đám Mạc Nhất lập tức nâng cao tinh thần, đi theo mãnh liệt tiến công!
Đùa chắc.
Nếu lại chờ thêm một lát, chỉ sợ lão đại sẽ tự mình giải quyết triệt để!
…Toàn bộ người Mạc gia nghiêm túc lên, rất nhanh, liền tại trời cao này hình thành khí thế nghiền áp ngay trên chiến trường.
Mặt trời lặn dần khuất bóng.
Nháy mắt khi tia nắng chiều tà cuối cùng chiếu rọi kia, mặt đất, không trung, hai bên chiến đấu không hề gặp trở ngại.
Chói mắt nhất trong đó chính là thủ lĩnh luôn xung phong phía trước của hai bên…
Ngắn ngủi hơn mười phút, hết thảy đã kết thúc ——
Nhóm người công kích tập kích tới cửa tử thương thảm trọng, hơn phân nửa dâng tặng tính mạng.
Duy nhất hoàn hảo chính là mấy người trên máy bay trực thăng của Tiêu Thiên Long, bị bắt đáp xuống, giữ lại tra hỏi.
“Các người không thể giết tôi!”
Nhưng, mấy người trong máy bay vừa ra tới, Ôn Vũ Tình the thé nói: “Nếu không, ba ba của tôi sẽ không buông tha cho các người!”
Tiêu Thiên Long đi theo bên cạnh, nghe vậy, đột nhiên nắm chặt tay cô ta.
Lúc này dường như Ôn Vũ Tình mới kịp phản ứng lại, thấp giọng nói: “Đúng! Còn, còn có… Long ca ca.”
“Ha?” Vân Khuynh nhướng mày, cười như không cười liếc mắt nhìn mấy người phía sau cô ta một cái.
“Cho nên ý cô là, trừ cô và hắn, những người khác đều tùy ý tôi xử trí?”
Mấy người kia thoáng chốc biến sắc, Ôn Vũ Tình nghẹn họng.
Nhưng Tiêu Thiên Long lại đúng lúc kêu lên: “Lăng Vân Khuynh, mày dám xuống tay, không sợ sẽ đối mặt với lửa giận của Adrian gia sao?!”
Trong mắt Vân Khuynh sắc bén chợt lóe, vẫn chưa nói gì ——
Mạc Tam ở phía sau đột nhiên tiến lên, nói với Mạc Sâm đang đứng bên cạnh nàng.
“Lão đại, có liên lạc. Là… gia chủ Adrian.”
Vân Khuynh ngừng lại, Mạc Sâm hơi nhíu mày, ý bảo Mạc Tam kết nối.
Giây tiếp theo.
Chợt nghe thấy một giọng nam trung niên hồn hậu truyền ra.
“Mạc gia chủ, thỉnh cầu cậu nói với anh bạn kia một tiếng, buông tha cho con gái của tôi…”
“Ba ba!” Nghe vậy, Ôn Vũ Tình lập tức kích động, vội vàng la lên: “Còn Long ca ca nữa!”
Dứt lời, bên kia dường như im lặng vài giây, mới nói.
“…Còn Tiêu Thiên Long nữa, tôi bảo đảm cho hắn một lần. Lăng thủ lĩnh phải không? Cậu buông tha cho bọn họ, ân oán lúc trước xóa bỏ toàn bộ, đồng thời tôi cũng sẽ giúp cậu giao thiệp với Sean gia… Đủ rồi chứ? “
Ông ta nói xong, ra vẻ tràn đầy tự tin rằng chắc chắn Vân Khuynh sẽ đáp ứng.
Trên thực tế… Cũng đúng là như thế.
Vân Khuynh thầm thở dài một hơi.
Không ngờ rằng, ngữ khí của vị gia chủ Adrian này tuy có cảm giác ưu việt, nhưng tư thái cũng coi như chân thành khách sáo.
Tuy nàng không sợ đối địch với hai nhà, cũng đã sớm chuẩn bị tốt.
Nhưng căn cơ của “Hắc Hồ” hiện giờ chưa vững, có thể tạm thời lẩn tránh loại đối thủ này tất nhiên càng tốt hơn.
Mà Vân Khuynh trước nay đều là người biết cân nhắc lợi hại.
Lại nói, đối phương thỉnh cầu đến trên người Mạc Sâm, nàng cũng không muốn hắn phải chịu liên lụy…
Bởi vậy lần này, phải thật sự tạm thời buông tha cho vị “Khí vận chi tử” này.
Chẳng qua, muốn rời khỏi thì có thể, nhưng muốn thoải mái rời đi…?
Lúc này, Vân Khuynh nheo mắt lại, đảo qua vẻ mặt đắc ý của Tiêu Thiên Long, đột nhiên nói ——
“Ngài đã mở miệng, tất nhiên tôi sẽ không chối từ. Nhưng không rõ ngài có biết…