“Đúng vậy, đúng đó.” Mạc Tam cũng ở một bên hát đệm.
Theo anh ta, lão đại chắc chắn sẽ quay về thôi, dù sao lão đại và tên nhóc kia là cái loại quan…
Nhưng mà, còn chưa chờ anh ta bổ não xong, Mạc Sâm đã lên tiếng trước, lại là: “Không cần.”
“Được… Hả?” Mạc Tam chắc chắn đáp, một giây sau, đột nhiên phản ứng lại.
Mạc Nhất đang lái xe cũng hơi khựng lại.
Hai người liếc nhau, hoài nghi chính mình đã nghe lầm.
Mạc Sâm lại không chú ý phản ứng của hai thủ hạ.
Hắn nghiêng đầu, nhìn xuyên qua cửa sổ đến nơi xa đang nổ vang kia, không khỏi nheo mắt lại, trầm giọng nói.
“Đi, tốc độ nhanh hơn.”
…Thế là, trên quốc lộ rộng lớn, mấy chục chiếc xe chạy như bay.
Nhanh chóng, bình yên.
Nhưng, cách mấy ngàn mét bên ngoài ——
Lại là tiếng súng và đạn bắn đồng thời bay múa, âm hưởng nổ tung đến phía chân trời!
“Ầm —— Ầm —— Ầm ——” Tiếng nổ bắt đầu công kích.
Trong sự vây công cả trên trời lẫn dưới đất, chỉ thấy một chiếc Hummer cải tiến xông ra, phía sau có mấy chiếc xe đi theo, né tránh lửa đạn một đường chạy như điên.
Vận tốc sinh tử!
Quả thực còn điên cuồng hơn cả trường đua F1 và phim trường Hollywood!
Lại một đợt đạn lạc áp lên, hung hăng đập lên cửa sổ xe.
Cho dù là kính chống đạn quân dụng, nhưng tại lần áp bách thứ N rốt cuộc cũng bị chấn động cực lớn.
Nếu lại chịu thêm một lần nữa, chỉ sợ căn bản không thể đứng vững!
“Két ——”
Ngay lúc này, Vân Khuynh đột nhiên cấp tốc đổi phương hướng.
Thân xe gần như xoay 360° trên cánh đồng bát ngát, dùng một góc độ không thể tưởng tượng nổi tránh khỏi oanh tạc từ không trung rơi xuống.
“Ầm!!!”
Giây tiếp theo, Hummer chạy về phía trước, vứt ngọn lửa nổ mạnh lại phía sau.
Sau đó, nàng lôi kéo cần điều khiển, đạp chân ga hết mức!
130, 150, 170… 210!
Bảng hiển thị tốc độ xe không ngừng nhảy lên, con số ngày càng tăng cao, khiến kích thích tố của con người tăng điên cuồng!
“Chậm, chậm một chút!!!” Cùng thời khắc đó, bên trong xe truyền ra tiếng kêu thê lương: “A a a a a a!”
Là Eric ngồi ở ghế sau.
Lúc này, gã bị Ngũ Vi bên cạnh đè nặng, không kìm được thất thanh kêu to.
Còn Ngũ Vi, tuy cô cũng là sát thủ đứng đầu đương thời, bản thân kỳ thật cũng không say xe, nhưng lúc này cũng nhịn không được sắc mặt trắng bệch.
…Trong vòng vây dày đặc lửa đạn, Vân Khuynh mang theo một nhóm thủ hạ, đạp lên bạo phá mở đường máu xông ra!
“Mẹ nó!”
Trên máy bay trực thăng đang dẫn đầu, Tiêu Thiên Long vốn đang cực kỳ đắc ý thấy thế, rốt cuộc không khỏi mắng ra tiếng.
“Mau ném bom đi! Phá vỡ con đường trước mặt bọn chúng! Con mẹ nó, nhắm cho trúng chứ cái đồ ngu này! Còn mấy chiếc xe phía dưới chết hết rồi à? Đuổi theo đi chứ, tăng tốc lên…”
Hắn ta cầm bộ đàm quát, đem nguyên nhân chậm chạp không bắt được Vân Khuynh đều quy kết lên người đám thuộc hạ tạm thời không dốc toàn lực này.
“Long ca ca, anh đừng tức giận quá.”
Một bên, Ôn Vũ Tình ở bên cạnh Tiêu Thiên Long vội tiến lên, dịu dàng trấn an.
“Có lẽ người Sean gia và thủ hạ nhà em là lần đầu tiên hợp tác, vẫn chưa kịp thích ứng…”
Tiêu Thiên Long ôm lấy cô ta một phen, nhíu mày hừ lạnh: “Anh thấy, là ba em và hắc quả phụ kia vẫn không đủ để bụng với kế hoạch của anh, nhóm người này, chỉ sợ đều không phải tinh nhuệ!”
Ôn Vũ Tình lại kiều kiều cười: “Cứ cho là như vậy, dưới sự dần dắt của Long ca ca, cũng không có vấn đề gì.”
Hai người thấp giọng nói, lại không ngờ rằng ——
Tiếng nói chuyện thông qua bộ đàm bên cạnh, vẫn mơ hồ mà truyền tới tai mọi người.
Lúc này, trên máy bay, trong xe, thủ hạ hai nhà đều tràn ngập giận dữ trong lòng.
Mẹ nó, cái tên chỉ huy rách nát gì đây?
Nên biết rằng, cho dù Tiêu Thiên Long làm sát thủ xem như đứng đầu, nhưng cũng không có nghĩa là có thể làm một thủ lĩnh tốt.
Dù sao thì, sát thủ xem trọng năng lực cá nhân, thủ lĩnh lại yêu cầu sự lãnh đại trù tính chung cho các thủ hạ.
Bởi vậy Tiêu Thiên Long tuy có danh hào No.2 trong giới sát thủ, nhưng lại căn bản không thể khiến đám thuộc hạ lâm thời tin phục.
Nhìn lại tình thế hiện tại ——
Đối phương tuy rằng điên cuồng, nhưng trên dưới có trật tự, mà bọn họ cứ bị Tiêu Thiên Long sai khiến loạn thất bát tao, sao có thể nhanh chóng bắt được người đây?!
Vậy cũng thôi đi, tên ranh này lại còn lật lọng, đẩy hết trách nhiệm lên người bọn họ!
Còn cái gọi là “Tiểu công chúa” Adrian gia Ôn Vũ Tình này, cũng là một người không thanh bạch…
Ngắn ngủn vài giây, lòng mọi người đều rối loạn, thế công không khỏi trở nên suy sụp.
Nhưng lại tặng cho phe đối diện một cơ hội đào tẩu cực tốt ——
Chỉ giây lát, Vân Khuynh liền nhạy bén phát hiện lửa đạn đã yếu đi!
Thoáng chốc, trong mắt nàng sắc bén chợt lóe, giương mắt đảo qua phía trước, đột nhiên lấy máy truyền tin, cao giọng nói.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
“Theo sát tôi! Tăng tốc tối đa!”
Giây tiếp theo.
Vân Khuynh lại lần nữa hung hăng nhấn ga, trên quốc lộ cánh đồng bát ngát làm đầu tàu gương mẫu, đưa theo đám thuộc hạ, gia tốc vượt qua!
Phía trước đoàn xe ——
Đường băng tại sân bay chuyên dụng của hoàng gia, xa xa đã có thể thấy được!
Mặt trời lặn giữa trời chiều, một hàng xe mạo hiểm tránh mưa bom bão đạn, thẳng tắp chạy về phía đó!
… “Không xong rồi!”
Mấy giây sau, Tiêu Thiên Long trên máy bay trực thăng nhìn thấy những điểm đen kéo dài trên mặt đất, rốt cuộc cũng kịp phản ứng lại!
Trong nháy mắt, đồng tử của hắn ta co rụt lại, vội rống to: “Không được nương tay! Máy bay chiến đấu trực tiếp oanh tạc cho tôi!”
Dứt lời, Ôn Vũ Tình không rõ tình hình kinh ngạc nói: “Long ca ca, không phải anh nói muốn bắt sống sao…”
“Mẹ nó! Cái gì mà để lại người sống?” Tiêu Thiên Long hung bạo đẩy cô ta một phen, lớn tiếng kêu to: “Trực tiếp oanh tạc, oanh tạc hiểu không…”
“Dạ!”
Lần này không chờ hắn ta rống xong, mấy người điều khiển sớm đã không còn kiên nhẫn lôi kéo cần điều khiển, thoáng chốc đáp xuống.
Chuẩn bị, phóng ra ——
“Lão đại!” Ngay lúc này, phe “Hắc Hồ” nhìn thấy máy bay chiến đấu đang hạ thấp xuống đều kinh hãi.
Vân Khuynh đảo qua chân trời, âm thanh lạnh lùng nói: “Quay đầu, lái trở về!”
Cái gì!?
“Lão…”
“Nghe tôi!” Trong mắt nàng xẹt qua cực hạn tàn nhẫn, tuyệt đối độc đoán.
Trong chớp nhoáng, đầu óc mấy người “Hắc Hồ” đều trống rỗng, cắn răng điều khiển, chỉ phục tùng theo sát.
Rốt cuộc…
Giây tiếp theo.
“Ầm ——” mấy tiếng vang lớn, vang vọng khắp cánh đồng bát ngát!
Nhưng mà, trước khi bị nổ bay, đạn dược mà mấy chiến máy bay chiến đấu ném xuống lại không nổ trên mặt đất như trong dự định!
“A! Trời ạ!”
“Không!”
…
Giọng những người đang điều khiển từ trong máy thông tin truyền đến, Tiêu Thiên Long không thể tin nổi trừng lớn mắt.
—— chỉ thấy giữa trời cao, mấy chiếc máy bay chiến đấu cấp tốc đến, hoàn toàn tiêu trừ công kích vừa rồi!
“Lão đại!”
Trên mặt đất, mấy người “Hắc Hồ” đang ở trong xe cực kỳ kích động.
“Viện binh tới rồi.” Vân Khuynh không chút ngoài ý muốn khẽ câu môi.
Trên ghế sau, Ngũ Vi không nhịn được nói: “Là người Mạc gia…”
Lời còn chưa dứt, tiếng máy liên lạc kêu “Tích tích tích ——” bất chợt vang lên.
Vân Khuynh lưu loát ấn mở, căn bản không hỏi gì, liền nói: “Anh đang ở trên máy bay chiến đấu, tự mình điều khiển?”
“…Ừm.” Bên kia hơi ngừng lại, một lát sau, giọng nói của Mạc Sâm vang lên.
Nghe vậy, độ cung bên môi nàng càng sâu, sau đó, lần đầu tiên gọi ra tên của hắn ở kiếp này.
Đương nhiên là dùng tiếng Trung.
“Mạc Sâm.” Vân Khuynh đánh tay lái, trong mắt hiện lên sự hưng phấn khó lường: “Đám trên không giao cho anh, mặt đất giao cho tôi. Chúng ta so tài, thế nào?”
Chợt nghe người đàn ông bên kia cười nhẹ một tiếng, phối hợp ăn ý nói: “À? Thắng thì có phần thưởng gì?”