Chợt thấy khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông trước mắt phóng đại lên: “Em nói xem?”
Mộ Thiệu Tu nheo mắt lại, giam cầm nàng, ý đồ hiện ra rõ ràng.
Sau đó, hai trán chạm vào nhau.
Môi mỏng của hắn hé mở, hộc ra hai chữ: “… Làm em.”
Âm thanh này chợt lóe rồi biến mất, nhẹ nhàng chậm chạp đến nỗi chỉ như ảo giác.
Nhưng, cỗ hơi thở ái muội khi mở miệng kia lại bay thẳng vào tai Vân Khuynh, thậm chí… vào thẳng đến đáy lòng.
Ngay lúc này, bên má nàng không khỏi nhuộm lên một tầng mỏng đỏ ửng.
Đúng thật là… Quá phạm quy rồi!
Cao lãnh, chính phái đã nói đâu?!
Vân Khuynh rũ mi xuống, lông mi dài tựa như cánh quạt nhỏ tạo thành một cái bóng trên gương mặt nàng.
Mộ Thiệu Tu yên lặng nhìn nàng, đang muốn lần nữa áp xuống ——
Vân Khuynh lại nhanh chóng điều chỉnh lại, nâng mắt lên, không sợ chết chủ động ôm cổ hắn, khẽ cười nói.
“Theo lý thuyết, trong giới động vật, hồ ly ăn mèo… Mộ thượng tướng, ngài đây là trái với chuỗi sinh vật rồi đó.”
“À?” Môi mỏng của Mộ Thiệu Tu cong lên: “Chúng ta có thể thử xem.”
Người đàn ông thì thầm bên tai, đột nhiên nâng cằm của nàng lên, hung hăng cắn xuống.
Trong lúc nhất thời, nàng và hắn môi lưỡi giao nhau.
Lửa tình lan tràn trong chớp mắt, thiêu đốt hai người càng thêm mãnh liệt…
Người đàn ông hôn, bắt đầu từ khóe môi, từng chút một dao động tới xương quai xanh của thiếu nữ, sau đó xuống chút nữa…
Hoa mắt say mê.
Vân Khuynh phối hợp đáp lại, thậm chí còn không quên duỗi tay chơi đùa với tai và đuôi mèo của hắn.
Mộ Thiệu Tu nheo mắt lại, áp cái tay không an phận của nàng xuống, đuôi dài tuyết trắng vung lên gắt gao quấn lên eo thon của nàng.
Sau đó, đảo qua đảo lại, khinh bạc xẹt qua toàn thân Vân Khuynh.
Nàng không cam lòng muốn bắt lấy nhưng lại không có kết quả, chỉ là mỗi lần bị cái đuôi lông xù kia phất qua đều hoàn toàn cảm thấy mờ mịt.
Cái gì mà “Thuật mạnh mẽ”, "Thuật giam cầm" đang chờ được phát huy… Đều đã quên thi triển.
Vì thế, trong mắt Mộ Thiệu Tu, tiểu hồ ly dưới thân hiếm khi lại trở nên ngoan ngoãn.
Lúc này mà không ăn thì còn đợi đến bao giờ?
Nhìn xem, ai nói mèo không thể ăn hồ ly chứ?
Hắn nghĩ, đột nhiên cười nhẹ ra tiếng, một tay cố định người, một tay xoa lỗ tai lông xù của nàng vuốt ve.
Chỉ có cái đuôi linh hoạt kia khẽ cong lên, chậm rãi cởi quần áo của Vân Khuynh xuống.
Xuân sắc ánh vào mi mắt, ánh mắt Mộ Thiệu Tu quỷ quyệt, cúi thấp đầu xuống…
“Tích tích tích!”
Nhưng trong chớp nhoáng, tiếng chuông báo bất thình lình vang lên, chốc lát đã đánh gãy tất cả động tác của hắn.
Vân Khuynh cũng hồi thần lại, bật thốt lên hỏi: “Có cấp báo?”
Thanh âm này, rõ ràng là từ thiết bị liên lạc của Mộ Thiệu Tu phát ra.
“Tích tích tích tích tích ——”
Nàng nói, cấp báo còn vang, nhân tiện xóa sạch không khí ái muội giữa hai người không còn một mảnh.
Mộ Thiệu Tu: “…”
Vân Khuynh: Phốc.
Nên biết rằng, có một số việc một khi đã bị đánh gãy thì rất khó để tiếp tục.
“Ngồi dậy trước đã.” Nàng cong môi, đẩy người đàn ông ra: “Có lẽ là bên Bộ quân đội có chuyện quan trọng.”
Dù sao cũng là cha ruột của Mộ thượng tướng phụ trách.
“Ừ.”
Mộ Thiệu Tu lên tiếng, bình tĩnh mở thiết bị liên lạc ra.
Nhưng hai người lại không ngờ, nháy mắt khi mở máy liên lạc lên, xuất hiện lại là ——
“Hughes tới rồi đây!”
Hình chiếu báo hoa mập mạp hiện ra trước mắt, Hughes hầm hừ nói: “Hai người đang làm gì thế, lâu như vậy cũng không bắt máy!?”
“Chuyện gì?” Mộ Thiệu Tu ngắt lời nó: “Bộ quân đội có việc?”
Hắn nói, khuôn mặt tuấn tú trầm xuống.
Vân Khuynh liếc nhìn vị hôn phu nhà mình một cái, trong lòng lặng lẽ thắp nến cho Hughes ——
Nàng biết, tin tức của Bộ quân đội thường là sẽ trực tiếp chuyển tiếp.
Bởi vậy rất rõ ràng, lần này chỉ sợ là… Tự Hughes chuyển tiếp.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Chợt thấy Hughes đắc ý nói.
”Vừa rồi tôi thấy có người đang bôi đen Vân Khuynh trên mạng meo, nói Vân Khuynh không có thực lực gì đó, thật quá đáng! Tôi mới tìm được một cơ hội tốt, hai người biết không!? Trường quân đội đệ nhất Liên Bang sắp cử hành Giải thi đấu cơ giáp! Nếu Vân Khuynh có thể trổ hết tài năng sẽ có thể hung hăng vả mặt những người đó… “
Nó nói, hưng phấn quơ móng vuốt hất đuôi.
Vân Khuynh cũng cả kinh.
Đúng vậy, giải thi đấu cơ giáp sắp bắt đầu rồi.
Phát triển của nguyên thế giới chính là Ryan thông qua Giải thi đấu cơ giáp, phát động chiến tranh!
Có thể nói, đây thật sự là một tin tức quan trọng. Chỉ là...
"Tin tức này cần dùng đến cấp báo à?" Mộ Thiệu Tu nheo mắt lại, đột nhiên nói.
"A?" Hughes nghiêng đầu một cái: "Tôi nhìn thấy có người bôi đen Vân Khuynh nên gấp gáp mà meo." Lại bị chặn thông tin.
"Này này, cậu làm cái gì vậy meo? A a a, sao lại chặn tôi......"
Âm thanh kêu thảm thiết rất nhanh đã dần dần biến mất, trong phòng lại lần nữa yên tĩnh.
Vân Khuynh nhìn người đàn ông bày ra vẻ mặt khó lường, đột nhiên lùi lại mấy bước: "Mộ thượng tướng, thật ra anh vẫn còn là một con mèo vị thành niên, có một số việc sớm quá cũng không tốt..."
Chẳng hạn như, phát tình gì đó.
Khụ.
Nàng chỉ mập mờ nói phân nửa, trông thấy sắc mặt Mộ Thiệu Tu càng thêm quỷ quyệt, vội vàng ra vẻ nghiêm trang nói.
"Ừm. Không bằng chúng ta nghiên cứu một chút về Giải thi đấu cơ giáp đi. Em cảm thấy Ryan rất có thể sẽ mượn cơ hội này để ra tay."
*
Mọi người đều biết, hệ Cơ Giáp là vương bài chuyên nghiệp của Trường quân đội đệ nhất Liên Bang. Vậy nên Giải thi đấu cơ giáp mỗi năm một lần chính là sự kiện rất quan trọng của hệ Cơ Giáp, tất nhiên cũng là một trong những sự kiện lớn của trường quân đội, sức nóng này thậm chí có thể lan tràn khắp cả Tinh Võng.
Dù sao mỗi giới đều sẽ có thiên tài đứng đầu, mà những người này rất có thể chính là ngôi sao tương lai của Bộ quân đội.
Như nam thần Liên Bang Mộ Thiệu Tu hiện nay, năm đó học song hệ cơ giáp và chỉ huy, trong vòng bốn năm luôn chiếm giữ chức quán quân của mỗi giải thi đấu cơ giáp.
Mà Giải thi đấu cơ giáp năm nay, người trở thành tiêu điểm chính là vị hôn thê của hắn —— Tô Vân Khuynh!
Theo lý thuyết, nàng chỉ vừa mới về trường học không bao lâu, không nên trở thành trung tâm chủ đề của Giải thi đấu mới phải.
Nhưng mà, ngày đầu tiên trở về trường đã cùng năm vị tinh anh hệ cơ giáp so tài một trận đã đẩy vị này lên đầu sóng ngọn gió.
Năm trận chiến toàn thắng!
Dư luận lập tức xôn xao.
Lúc đầu, không ít người đều giễu cợt vị thiên tài hệ Mộc này không vào hệ trị liệu, quả thực là não tàn, kết quả thoáng một cái liền đổi giọng, bắt đầu khen ngợi Vân Khuynh về khía cạnh cơ giáp cũng là thiên tài.
Nhưng sự tình vẫn chưa xong, bởi vì ngay sau đó trên mạng lại có người thả ra "Chân tướng": Năm vị đối thủ e ngại với sự uy hiếp của Mộ thượng tướng nên mới cố ý để thua.
Lần này, quần chúng ăn dưa tất nhiên lại nổ tung ——
Lỗ Lạp Lạp: Không tin. Nữ thần của tui là thiên tài sừng sững không ngã! Nghĩ lại dáng vẻ bị vả mặt của mấy người trước đó đi, muốn bị vả nữa à?
Djed: Nhưng nghe nói tin tức này lại là chính miệng năm người đó nói mà.
Tây Sương: Ha ha, Mộ thượng tướng một đời anh minh, vì bao che phụ nữ mà mất hết mặt mũi.
A yy: Lầu trên có bệnh à! Nam thần của tui sao có thể là loại người này? Đến lúc đó xem Giải thi đấu cơ giáp là biết liền!
Hew: Không sai! Xem kết quả Giải thi đấu cơ giáp!
...Trong đó nhao nhao hỗn loạn, có antifan có fan, nhưng tóm lại cuối cùng đều thống nhất đưa ánh mắt chuyển đến Giải thi đấu cơ giáp.
Thứ bảy, biệt thự riêng của Nhiếp Cảnh Vân.
Tô Mạn Mạn mở thiết bị điện tử lên tinh võng, vừa lướt xem bình luận vừa kích động ấn mở thông tin liên lạc.
Rất nhanh, hình ảnh ba chiều của một người đàn ông hiện lên trước mắt, cô ta hưng phấn nói: "Ryan! Làm rất tốt! Nhưng nếu tiện nhân kia không dự thi thì tính sao đây?"
"Sẽ không." Ryan tự tin cười nói: "Bây giờ dư luận hung mãnh, cô ta mà không dự thi sẽ bị xem là giả tạo."
"Đúng." Tô Mạn Mạn gật gật đầu, lại lo lắng nói: "Nhưng nếu Mộ Thiệu Tu lại giúp ả ta mua đối thủ thì sao?"