TÌNH CA TINH TẾ: CÔNG LƯỢC THƯỢNG TƯỚNG NGẠO KIỀU (29)
Editor: Dương Gia Uy Vũ
Nhưng mà trong ánh mắt chờ mong của nàng, Mộ Thiệu Tu bị bắt phải thưởng lại dường như cứng đờ người.
Vân Khuynh nhướng mày, bước vài bước tới gần sô pha, cánh tay ôm lấy bờ vai rộng của hắn.
"Thượng tướng đại nhân, ngài cũng không thể nói mà không..." Nàng trêu đùa, đang muốn thông qua hình thức ác bá cưỡng bức thì bỗng nhiên dừng lại --
Bởi vì người đàn ông tuấn mỹ vô trù trước mắt tuy vẫn còn giữ khuôn mặt tuấn tú, nhưng trên đầu lại bất chợt lộ ra một đôi tai mèo.
Nếu so với khi hóa thân thành mèo trắng nhỏ thì lớn hơn rất nhiều.
Vẫn tuyết trắng như cũ, lông xù xù, đứng thẳng, hơi rũ xuống, quả thực là... Manh muốn chết luôn!
A a a a a!
Giờ này khắc này trông thấy cảnh tượng này, Vân Khuynh tính tình vẫn luôn bình tĩnh nhất quán thậm chí cũng không nhịn được hét lớn trong lòng.
"Đáng yêu quá..."
Nàng nhẹ lẩm bẩm một tiếng, khóe môi khẽ cong, mắt phượng sáng ngời nhìn thẳng vị hôn phu nhà mình, lập tức biến thành ác bá cúi người.
"Lại đây nào mèo con, cho tỷ tỷ sờ lỗ tai đi..." Giây tiếp theo, tiểu lưu manh mới thăng chức trực tiếp vươn tay, vươn móng vuốt về phía đôi tai trắng như tuyết kia -
Vân Khuynh trêu đùa, một tay vẫn thân mật vòng lấy cổ người đàn ông như cũ, một tay kia lại muốn chạm vào tai mèo.
Cuối cùng nháy mắt khi chạm vào kia, hai người đều theo bản năng chấn động.
Mộ Thiệu Tu nhíu mày, chỉ cảm thấy một trận tê dại từ đầu ngón tay của nàng truyền đến, tựa như đầu mút dây thần kinh bị khảy, dòng điện trong chớp mắt đã truyền khắp toàn thân.
Vân Khuynh lại hoàn toàn đắm chìm trong niềm vui sướng khi đùa giỡn, cả trái tim đều chìm đắm trong sự mềm mại của tai mèo, kích động như muốn nổ tung.
"Mềm quá..."
Nàng vỗ về đám lông tuyết trắng trên lỗ tai, ánh mắt nhìn hắn nóng cháy mà chuyên chú.
Bốn mắt nhìn nhau.
Bị Vân Khuynh nhìn chăm chú như vậy, ánh mắt Mộ Thiệu Tu đột nhiên tối sầm, mang theo ý vị cực nguy hiểm.
Cố tình thay, Vân Khuynh còn đang vui mừng không hề sợ hãi, vẫn tiếp tục trêu chọc.
"Mèo con, muốn về nhà cùng nhau không? Tiếp nhận bao nuôi nhé?" Nàng trêu đùa, vừa vuốt ve tai mèo của người đàn ông vừa cúi đầu chôn vào vai hắn, nhẹ nhàng cắn lên xương quai xanh của hắn một cái.
Sau đó, trong chớp nhoáng, Vân Khuynh chỉ cảm thấy trên eo chợt nặng.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa.
Giây tiếp theo, nàng đã bị một thứ gì đó nâng lên.
Một tiếng "Rầm --" qua đi.
Vân Khuynh nâng mắt, liếc nhìn người đàn ông ra vẻ như không có việc gì trước mặt một cái, tầm mắt rơi xuống bên hông.
Nhưng khi thấy rõ "Đầu sỏ gây tội" kia, nàng lại hoàn toàn không thể giận nổi.
Bởi vì kia rõ ràng là một cái đuôi mèo lông xù!
Vân Khuynh hít một hơi thật sâu, rốt cuộc buông tha cho tai mèo của người yêu nhà mình, ngược lại chuyển công kích về phía cái đuôi.
Ánh mắt Mộ Thiệu Tu quỷ quyệt, thế nhưng cũng không có hành động gì, mặc cho động tác làm càn của Vân Khuynh.
Cho đến khi nàng nhẹ nhàng cầm lấy cái đuôi kia của hắn --
Người đàn ông lại đột nhiên nhếch môi mỏng, khống chế cái đuôi vung lên, lại lần nữa cuốn lấy eo thon của Vân Khuynh.
Giây tiếp theo, cánh tay vòng qua bế ngang nàng lên.
Sau đó rời khỏi sô pha, lập tức bước về phía phòng ngủ.
"...Mộ thượng tướng," mắt thấy phương hướng đi tới càng thêm nguy hiểm, Vân Khuynh nhịn không được mở miệng, khẽ cười nói: "Anh muốn chơi lưu manh với em à?"
A.
Mộ Thiệu Tu gắt gao giam cầm nàng, vừa đi vừa thấp giọng nói: "Vừa rồi là ai chơi lưu manh?"
Tiểu nha đầu đổi trắng thay đen!
"Hửm?" Hắn rũ mắt truy vấn, đồng thời cũng đã ôm Vân Khuynh tiến vào phòng ngủ.
Vân Khuynh lại cong môi, mặt không đỏ hơi thở không loạn: "Vừa rồi? Đương nhiên là em... Đứng đắn nhận thưởng nha."
Vừa dứt lời, Mộ Thiệu Tu bỗng dưng nheo mắt lại.
Giường, đã càng lúc càng gần.
Vì thế nháy mắt tiếp theo, hắn ôm chặt nàng, cúi người đẩy!
Trong chớp nhoáng, hai người đã giao hòa ngã xuống giường.
Hai trán chạm vào nhau, ngay cả hô hấp của cả hai cũng đều phảng phất như giao hòa cùng một chỗ.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Trong khoảng cách hết sức gần gũi này, tầm mắt hai người lại lần nữa giao hội.
Ánh mắt ngày xưa vốn bình tĩnh khắc chế của Thượng tướng đại nhân đã trở nên mười phần áp bách xâm lược.
Vân Khuynh nhạy cảm run hàng mi dài, thẳng tắp nhìn lại hắn: "Anh..."
Nhưng mà, còn chưa chờ nàng kịp nói gì --
Mộ Thiệu Tu đột nhiên xoay người, không biết lấy ra thứ gì đeo lên đầu nàng.
Tiếp theo, hắn ngồi thẳng dậy, thâm trầm nhìn Vân Khuynh, duỗi tay đùa nghịch trên đầu nàng.
!?
Vân Khuynh bị tiến triển quỷ dị này làm cho hơi khó hiểu.
"...Đây là cái gì?" Ngẩn ra nửa giây, nàng mới nhớ tới việc đặt câu hỏi, giơ tay sờ soạng trên đầu.
Giờ phút này trong mắt Mộ Thiệu Tu rõ ràng đang phản chiếu ra ảnh ngược của nàng.
Đồng tử của Vân Khuynh co rụt lại.
"Anh..." Nàng lại có một loại cảm giác khó chịu vì bị báo ứng: "Lấy đâu ra đôi tai này thế?"
Không sai.
Người đàn ông lòng dạ hẹp hòi này thế nhưng cũng lấy ra một đôi tai!
"Đây là tai gì?" Vân Khuynh không thoải mái động động, đột nhiên tránh tay hắn ra: "Cũng là mèo?"
Nàng nói, duỗi tay xoa đôi tai trên đầu, không khỏi khựng lại --
Cũng không phải do tai mèo không thoải mái này mà là bởi vì: Nháy mắt khi chạm vào kia lại có một loại cảm giác tâm trí tương thông truyền đến!
Vân Khuynh có chút kinh ngạc nghiêng đầu, càng cảm thấy đôi tai kia dường như đã thật sự trở thành một bộ phận cơ thể của nàng, hình như... Còn có thể dùng tâm trí để khống chế?!
Quả nhiên, ngay lúc nàng nghĩ như vậy thì hai lỗ tai cũng động theo hơi cuộn lên.
Chỉ là làm đương sự, Vân Khuynh tuy có thể cảm giác được nhưng vẫn không thể nhìn thấy.
"Đây... Rốt cuộc là cái gì? Còn có thể động?" Cho nên lúc này nàng vẫn bám riết không tha truy vấn vấn đề này.
Môi mỏng của Mộ Thiệu Tu hơi cong lên, ngắn gọn đáp lại: "Sản phẩm tình thú."
Chỉ ngắn ngủn bốn chữ lại khiến Vân Khuynh vẫn luôn không biểu hiện ngượng ngùng đột nhiên ửng đỏ mặt.
Quả nhiên là thời đại tinh tế, khoa học kỹ thuật phát triển, thật biết chơi...
Hàng mi dài của nàng run lên, bất động thanh sắc chuyển tầm mắt, bình tĩnh nói sang chuyện khác: "Đây là tai con gì?"
"Tiểu hồ ly." Người đàn ông lại lần nữa đáp, cười nhẹ ra tiếng: "Quả thật rất hợp."
Vân Khuynh cũng không xem nhẹ hàm nghĩa của câu này: "Anh đang nói em xảo trá?"
Nàng liếc xéo một cái, lại nghĩ tới mỗi kiếp người yêu đều thích gọi mình như vậy...
"Có ai phỉ báng vị hôn thê của mình như anh không?" Vân Khuynh câu môi, chất vấn nói.
Lại không nghĩ rằng.
Hình tượng "Lời lẽ chính đáng" này của nàng dừng trong mắt Mộ Thiệu Tu, lại là câu dẫn trắng trợn --
Thiếu nữ dung sắc tuyệt mỹ, dù ngoài miệng lên án nhưng trong mắt phượng lại là tràn đầy vẻ giảo hoạt, khi nhìn hắn phảng phất như chứa đầy ánh sao lấp lánh.
Còn có đôi tai hồ ly kia, hoạt bát khẽ động đã hoàn toàn phản ánh ra ý nghĩ chân thật của nàng.
Đôi tai cùng mang màu lông tuyết trắng khẽ run trong không trung, chọc tới đáy lòng người đàn ông.
Khoảnh khắc này, Mộ Thiệu Tu đã hiểu được sự hưng phấn của nha đầu này lúc đòi phần thưởng từ hắn.
...Đôi tai lông xù, đúng thật là thứ tốt.
Ừm.
Chi bằng tiếp theo lại thử thêm cái đuôi nữa?
Mộ thượng tướng luôn luôn "Chính phái" nghĩ, căn bản không để ý vị hôn thê nhà mình đang lên án.
"Mộ, Thiệu, Tu," Vân Khuynh tất nhiên không biết hắn bổ não cái gì, chỉ truy vấn nói: "Anh có nghe không đó?"