Nhưng giây tiếp theo, hắn lại lấy huy chương qua, nói với nàng: “Cúi đầu.”
Ý cười trong mắt phượng còn chưa kịp nở rộ, nghe vậy, Vân Khuynh ngoan ngoãn cúi đầu theo bản năng, chỉ đơn thuần cho rằng người đàn ông đang muốn đeo huy chương giúp mình.
Nhưng nháy mắt khi nàng cúi đầu kia, hắn lại bỗng dưng dùng lực ——
Đột nhiên không kịp phòng ngừa.
Lúc Vân Khuynh kịp phản ứng lại, Chu Thiệu Kiêu đã cắn lên môi nàng.
Hôn, bắt đầu từ khóe miệng.
Từng chút một, hai đôi môi giao hòa.
Không có nhiều nóng bỏng thân mật, nhưng lại vô cùng ấm áp tốt đẹp.
Dù cho lúc này nàng vẫn đang mang mặt nạ, hai chân hắn chẳng có chút sức lực nào… Hai bên đều không phải trạng thái tốt nhất, nhưng giờ khắc này, hai người vẫn kiên định ở bên nhau như cũ.
Giây phút này, cúp, huy chương… Đủ loại vinh dự, đều hoàn toàn bị hai người ném sang một bên.
Càng không màng hiện trường đã ồ lên một trận.
Mà trên thực tế, dưới sự chú ý không rời của vạn người.
Nữ vương ballet mỹ lệ nửa quỳ một đầu gối, đối mặt với đế vương của nàng, ôm hôn nhau.
—— Cảnh tượng này, trong mắt những người chứng kiến đã đẹp tựa mộng ảo, lại khiến lòng người tan nát không thôi.
“Lãng mạn quá đi à…”
“Nhưng tui thấy mình thất tình mất tiêu rồi! Nữ thần của tui a a a!”
“Vậy mà Khuynh nữ thần của tui lại quỳ một gối, cưng chiều ghê cơ…”
“Che mặt (*/ω\*), nữ vương bá đạo và tổng tài thịt tươi của cô ấy 233”
……
Đặc biệt là trên mạng tại Trung Quốc, các cư dân mạng không có tiết tháo, mang cảm thụ chân thật trong lòng biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
Khụ.
Ngay cả hiện trường thính phòng, đa phần đều là chúc phúc.
Không ít người nhao nhao đứng dậy, mặt mang nụ cười, cho đôi tình nhân nhỏ một tràn vỗ tay thật lớn.
Không khí tốt đẹp lan tràn đến mỗi ngõ ngách trong viện ca kịch.
Nhưng trong đám người vẫn có một số người không thích hợp ——
Chính là Quan Vũ Phỉ và ba người Chu gia.
Lúc này, nhìn một đôi mỹ mãn trên đài, bọn họ lại không sinh ra được nửa phần thưởng thức.
Ngược lại, cảm xúc không thể tin nổi và sợ hãi đã phủ kín trái tim bốn người.
“… Sao có thể?!” Sau một lúc đình trệ, Chu Tuấn Vũ thất thanh nói: “Anh ta, anh ta không sao hết?”
Lời ra khỏi miệng lại thành đè thấp gào rống, sắc mặt hắn ta rất khó coi, hoàn toàn mất đi phong độ tuấn nhã lúc đầu.
Vừa dứt lời, trên mặt đẹp của Quan Vũ Phỉ vốn dĩ đã không còn chút máu càng trở nên trắng bệch như quỷ.
Ngay cả Ninh Tâm Nguyệt và Chu Triển Bình đã nhìn quen “Sóng to gió lớn” cũng chợt cảm thấy choáng váng.
“Triển Bình…” Im lặng trong nháy mắt, vẫn là Ninh Tâm Nguyệt run rẩy gọi chồng một tiếng: “Chúng ta… Làm sao bây giờ?”
Nghe vậy, Chu Tuấn Vũ và Quan Vũ Phỉ cũng nhìn lại đây.
Ba người nhìn chằm chằm người cầm lái Chu gia Chu Triển Bình, hoàn toàn xem ông ta thành người chủ chốt.
“… Anh…” Khóe mắt Chu Triển Bình co giật, nhìn con trai lớn trên đài, chỉ cảm thấy máu cả người đã ngưng kết thành băng.
Cho dù lúc trước khi biết Chu Thiệu Kiêu bỏ mình ông ta cũng đau khổ vô cùng, nhưng hiện giờ người chết "sống lại”càng khiến ông ta như bị đày xuống địa ngục.
Bản lĩnh của con trai lớn nhà mình, sao Chu Triển Bình có thể không biết rõ?
Lại nghĩ đến tất cả tình báo truyền đến lúc trước đều cho thấy đối phương đã qua đời, hiện tại đã chứng minh tất cả đều là tin tức giả…
Hơi lạnh thấu xương dâng lên trong chớp mắt, thậm chí hàm răng ông ta cũng va vào nhau, sau một lúc lâu mới phun ra bốn chữ từ trong cổ họng.
“Nhanh chóng về nước!”
*
Giải thi đấu Ballet múa đơn tổ nữ thành niên, cuối cùng cũng hạ màn trong những tin tức khác nhau.
Bất luận trong ngoài nước có đủ loại nghị luận hỗn loạn như thế nào, Paris 2:00 chiều cùng ngày ( tức 8:00 sáng ngày kế tại Trung Quốc), ba người Chu gia và Quan Vũ Phỉ vội vàng đáp máy bay, nhanh chóng về nước.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Trải qua hành trình 10 tiếng đồng hồ, rốt cuộc lúc 18:00 cũng về tới Đế Đô.
Lúc chạng vạng, sắc trời dần tối, sắc mặt bốn người dường như cũng nhiễm một tầng âm u.
Sau khi xuống máy bay ——
Chu Tuấn Vũ và cha mẹ vội vàng đi phía trước.
Quan Vũ Phỉ hại một nhà tình nhân mất hết mặt mũi, tựa như cô vợ nhỏ bị khinh thường, bước đi tập tễnh loạn choạng phía sau.
Áp suất thấp vờn quanh giữa bốn người.
Mới vừa bước vào sảnh sân bay, những hành khách còn lại thấy thế đều thức thời vòng qua bọn họ mà đi.
Nhưng mà.
Loại “Đãi ngộ tốt” này, bốn người chưa được hưởng thụ bao lâu ——
“Quan tiểu thư, đối với việc sao chép vũ đạo của Phương tiểu thư cô có gì muốn giải thích không?”
“Chủ tịch Chu, Chu thiếu, tổng giám đốc Lục thị vẫn chưa chết, xin hỏi tại sao Chu thị lại báo tang?”
“Chu phu nhân…”
……
Phảng phất như chỉ trong nháy mắt, truyền thông đã chen chúc lên, vây quanh bọn họ.
Trường thương đoản pháo*, truy hỏi chất vấn… che trời lấp đất.
*Trường thương đoản pháo (长枪短炮): dụng cụ tác nghiệp của phóng viên, paparazzi như máy quay phim, máy chụp hình,...
Thoáng chốc, biểu cảm của bốn người càng trở nên khó coi, hoàn toàn ngậm miệng không nói.
Dưới sự hộ tống của vệ sĩ, lấy Chu Triển Bình cầm đầu, cố gắng di chuyển về phía trước.
Đáng tiếc, bị vây hãm giữa đám phóng viên điên cuồng, đến bước đi cũng khó.
Nhất thời vô cùng hỗn loạn.
Cho đến khi ——
Tiếng còi cảnh sát chói tai đột nhiên từ ngoài đại sảnh truyền tới.
“Cảnh sát?” “Sao lại thế này?”
… Tức khắc, tất cả mọi người xôn xao lên.
Rất nhanh, một tiểu đội mặc cảnh phục vọt vào đại sảnh sân bay, thẳng tắp lao về phía trung tâm của sự náo động!
Cảnh sát làm việc, tất nhiên không ai dám ngăn cản.
Ngay lập tức, truyền thông vốn dĩ đang phỏng vấn như không muốn sống, chỉ trong một cái chớp mắt, đều thông minh tản ra.
Chỉ còn lại bốn nhân vật tiêu điểm đột nhiên không kịp phòng ngừa, ngu ngơ tại chỗ.
Trong chớp nhoáng.
Nhóm cảnh sát vừa xuất hiện đã đến trước mặt bọn họ, lưu loát bắt lấy tay mấy người này.
“Cạch ——”
Khoảnh khắc bị còng tay lại kia, rốt cuộc bốn người cũng lần lượt bừng tỉnh!
“… Mấy người làm gì vậy? Thả tôi ra!” Chu Tuấn Vũ gầm nhẹ ra tiếng, Mặt Chu Triển Bình cũng đỏ lên: “Dựa vào đâu mà bắt người?”
Giây tiếp theo.
Chợt thấy một người đàn ông dẫn đầu từ trong cảnh đội đi ra.
“… Chu thị kinh doanh phi pháp, liên quan đến phạm tội hình sự. Mặt khác, ba người liên quan đến một vụ án mưu sát, bà Ninh liên quan đến hai vụ án mưu sát. Đây là bắt giữ hợp pháp…”
Lời anh ta nói khiến toàn trường chấn kinh!
Sắc mặt cha con Chu gia đồng thời xanh mét, Quan Vũ Phỉ bi thương cắn môi.
Còn Ninh Tâm Nguyệt, suýt chút nữa ngất xỉu…
Mà truyền thông đang đứng một bên nghe được nội tình kinh hãi này, nhanh chóng nổ tung.
Người nhát gan, mở bút ghi âm ra, vùi đầu cố gắng ghi nhớ; người gan lớn, lui lại vài bước, không màng cảnh sát ở hiện trường, mạo hiểm chụp hình.
Giây lát sau, một đội cảnh sát đè ép bốn người, nghiêm nghị ra bên ngoài.
Cha con Chu gia kịp phản ứng lại, bắt đầu kêu gào muốn liên hệ với luật sư nhà mình.
Còn chúng truyền thông lại nhắm mắt theo đuôi, liều chết đi theo phía xa.
Trong lúc nhất thời, những người qua đường khác ở đại sảnh sân bay đều nhìn theo mấy người này, tận tình “Thưởng thức” một màn này.
Không ai chú ý đến.
Bên ngoài hỗn loạn, tại lối ra VIP.
Lại có một đôi nam nữ ăn mặc không gây chú ý, cũng ở xa xa nhìn một màn này.
Chính là hai người Vân Khuynh và Chu Thiệu Kiêu.
Cho dù đang cách khá xa, nhưng tin tức trước đó tất nhiên đã có người tức thời truyền lại đây.
Mà đang nhìn một màn trò hay như vậy, Vân Khuynh vẫn nhạy bén bắt được trọng điểm trong đó ——