Hẳn là muốn nhân lúc Ân Diệp đã thành phế nhân, nghĩ cách khôi phục thân phận, để được “Nhường ngôi” danh chính ngôn thuận.
Một khi hắn vừa ra tay, sẽ chiếm toàn bộ ưu thế dư luận trên triều đình.
Đối mặt với một hoàng tử có huyết thống hoàng thất thuần khiết, ý đồ muốn cải triều soán vị của nữ tử Tưởng thị như nàng đây, tất nhiên rất khó tranh phong.
Cho dù có thể thông qua Tưởng Uyển Tư âm thầm duy trì tính mạng của Ân Diệp, nhất thời không hạ chỉ, về lâu dài vẫn sẽ rơi xuống hạ phong.
…Có thể nói, hiện giờ hoàng thành này, đã không phải sân nhà của nàng nữa rồi.
Vậy nên… Chỉ có thể xuất cung!
Dời thế lực trong kinh của Tưởng gia đến Nam Việt, cùng hội họp với phụ thân. Đồng thời, tập kết Tưởng gia quân ở Bắc Mạc.
Bắt đầu từ biên cảnh… quay ngược lại tấn công kinh thành!
Lần giả vờ bệnh này, cũng chính là vì thoát thân.
May mà, mấy năm nay nàng tu luyện kinh thư vô danh đã có chút thành tựu, làm rối loạn mạch tượng, mới có thể lừa gạt Lâu đốc chủ…
Nghĩ đến đây, mắt phượng của Vân Khuynh rũ xuống, toát ra ý cười.
Giây lát sau, nàng thở ra một hơi, cuối cùng hạ lệnh: “Xuất phát thôi.”
…
Chạng vạng tối.
Một chiếc xe ngựa xuất cung để “Mua hàng” từ trong cung chạy ra.
Giờ phút này mặt trời chiều ngã về tây, hoàng thành to như vậy bị bao phủ giữa trời chiều. Toàn bộ sóng ngầm kích động đều chôn vùi trong màn đêm nặng nề…
Sáng sớm hôm sau.
Lâu Ẩn đột nhiên tỉnh dậy từ một trận tim đập nhanh.
Hắn lập tức xoay người xuống giường, gọi thủ hạ tới.
Lâu Ẩn khẽ gõ ngón tay lên bàn con, vẻ mặt quỷ quyệt: “Dù sao, quân địch, cũng đã động.”
*
Đế vương đời thứ hai của Đại Ân là Ân Diệp, cũng tức là đời sau của Ân Ai Đế, năm thượng vị thứ năm bỗng gặp biến đổi lớn.
—— Ngày mười tháng ba.
Ân Diệp đang lâm triều thì bộc phát chứng nghiện nha phiến, tra được Trân phi là chủ mưu, giận dữ, tống vào ngục.
—— Ngày mười hai tháng ba.
Chiến báo từ tiền tuyến đến: Nam Việt phản loạn.
—— Ngày hai tháng tư.
Chiến báo từ tiền tuyến truyền về: Thế tấn công của Nam Việt mạnh mẽ, nơi thành trì nào quân đội đi qua đều không có sức chống cự.
—— Ngày năm tháng tư.
Trấn Bắc tướng quân Tưởng Chấn Hào chủ động xin ra trận, đạt được sự ủng hộ của một chúng triều thần, thấy thế, Ân Diệp gắng sức thượng triều cũng đành phải đồng ý.
Có tin tức Hoàng hậu Tưởng Vân Khuynh mắc đậu mùa, bế cung không ra.
—— Ngày một tháng năm.
Ân Diệp không còn cách nào khắc chế mức độ nghiện, liên tiếp điên loạn, cả người tiều tụy, tinh thần thác loạn.
Cuối cùng, Thái Hậu cũng chỉ có thể nhốt hắn ta trong cung.
Trong lúc nhất thời, triều đình tê liệt.
—— Ngày mười lăm tháng năm.
Tình trạng của Ân Diệp càng thêm không xong, Thái Hậu sứt đầu mẻ trán, không có cách nào ngăn chặn triều đình.
Một ngày này, lấy hoàng thân có liên quan đi đầu, toàn bộ quan viên liều chết dâng tấu: Thỉnh lựa chọn thiên tử kế nhiệm. Do Ân Diệp không có con cái, chỉ có thể chọn ra từ hoàng tử tiền nhiệm.
Tiên đế có năm con trai, Ân Diệp thứ ba. Nhớ lại: Đại hoàng tử đã chết yểu, Nhị, Tứ hoàng tử đã mất trong phong ba đoạt vị trước đó, chỉ còn Ngũ hoàng tử, Lễ vương Ân Hạo còn tồn tại.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
—— Ngày hai mươi tháng năm.
Lễ vương Ân Hạo dưới sự vây quanh của chúng đại thần, vào cung yết kiến Ân Diệp để cầu phụng chỉ kế vị.
Lại không ngờ, hôm đó Ân Diệp hiếm khi lại có tinh thần, giả vờ cho gọi người vào bên trong mật đàm, dùng kiếm trực tiếp giết chết người. Sau đó lại phát cuồng lần nữa.
—— Ngày hai mươi ba tháng năm.
Ân Diệp hoàn toàn tê liệt trên giường.
Chúng đại thần vì người kế nhiệm mà sầu lo vạn phần, Thái Hậu lại đột nhiên nói, tiên đế và bà ta thật ra vẫn còn một đứa con trai.
Người này là huynh đệ đồng bào của Ân Diệp, gọi là Ân Ẩn, vì từ nhỏ trúng độc, được đưa vào Tướng Quốc Tự tĩnh dưỡng, vẫn luôn giữ kín không nói ra. Hiện giờ đã giải độc trở về, có thể đảm đương chức trách lớn.
Lập tức, toàn bộ chúng đại thần chấn động.
—— Ngày hai tháng sáu.
Ân Ẩn chính thức quy tông, đạt được sự ủng hộ của hơn phân nửa triều thần. Nhận thấy thời gian của Ân Diệp đã không còn nhiều, có người đề nghị ít ngày nữa kế vị.
—— Ngày mười tháng sáu.
Tin chiến thắng từ tiền tuyến tin truyền về: Đại thắng Nam Việt.
Nhưng, tướng lĩnh Tưởng Chấn Hào đồng thời lớn tiếng nói: Nhận được mật báo của Hoàng hậu, Ân Ẩn mưu hại Hoàng Thượng, họa loạn triều đình.
Cho nên vì trừ gian nịnh, phát động “Thanh quân trắc*”, dẫn binh hướng về kinh thành, vì thiên tử mà chiến!
* Thanh quân trắc (清君侧): thanh trừ gian thần, nịnh thần bên cạnh vua.
Cùng ngày, Ân Diệp đã bệnh nguy kịch lại thật sự viết ra thánh chiếu nói rằng: Ân Ẩn lòng muông dạ thú, ủng hộ “Nghĩa quân” “Thanh quân trắc”.
Hơn nữa chuyện này còn quỷ dị mà truyền ra ngoài, thậm chí còn truyền đến dân gian.
Tin tức vừa ra, triều đình hỗn loạn, thiên hạ toàn chấn.
—— Ngày hai mươi mốt tháng sáu.
Ân Ẩn lấy thế như lôi đình, hoàn toàn khống chế triều đình.
Nhưng giờ phút này, đại quân “Thanh quân trắc” cũng thế như chẻ tre: Bắc Mạc, cùng với những thành trì vốn bị Nam Việt đánh hạ, toàn bộ đều ủng hộ.
Mà dọc theo đường đi, bởi vì sau lưng chủ tướng “Đại nghĩa” chính là gia tộc Tưởng thị quyền thế, đám thành chủ cứ thế nhao nhao cho đi.
—— Ngày ba mươi tháng bảy.
“Nghĩa quân” không đánh mà thắng, đã sắp đuổi tới thành trì nằm giữa bản đồ Đại Ân —— Đoan Châu.
Giờ phút này, giang sơn chia hai.
Vẫn luôn kiềm chế triều đình, cuối cùng cũng có động tác: Ân Ẩn mang theo mười vạn đại quân, tự mình lao đến tiền tuyến.
—— Ngày mười tháng tám.
Nhân mã hai bên đồng thời đến Đoan Châu.
Ngoài thành, “Nghĩa quân” hùng hổ nhổ trại. Bên trong thành, kinh quân nghiêm nghị giữ nghiêm, một quân túc sát.
Thế cục, chạm vào là nổ ngay.
Binh lính hai bên đều cho rằng, thời khắc thấy máu, cuối cùng cũng sắp tới!
Nhưng, ngày thứ hai.
Nghĩa quân còn chưa bắt đầu khiêu chiến.
Bên trong thành Đoan Châu, lại truyền ra lời mời kỳ quái trước: “Mở cửa thành, mời thủ lĩnh chân chính của quý phương ra mặt gặp một lần.”
…Trong doanh trướng chủ soái của nghĩa quân.
Nghe được lời nhắn, các tướng lãnh có liên quan đều không khỏi nhíu mày.
“Chủ soái…”
Trong lúc nhất thời, bọn họ đều nhìn về phía trước.
Khiến người ta kinh ngạc chính là, người ngồi phía trên này, không phải là Tưởng Chấn Hào, mà là… Hoàng hậu nghe đồn vẫn còn ở kinh thành bế cung —— Tưởng Vân Khuynh!
Giờ phút này, trên người nàng mặc áo giáp, giữa mặt mày khí chất túc sát, mặc dù dung mạo cực đẹp, nhưng lại hiên ngang khiến mọi người không thể sinh ra cảm giác coi thường.
Mà từ người trong doanh trướng này đến người trong toàn nghĩa quân, không hề có người nào có ý kiến bất đồng gì với nàng ——
Gần nửa năm nay sống kiếp quân lữ, từ đánh bại Nam Việt đến “Thanh quân trắc” không đánh mà thắng, đoạt được gần nửa giang sơn, chiến lược, bộ binh, thậm chí là… Vũ lực, tất cả đều khiến bọn hắn tâm phục khẩu phục.
Lúc này, người cầm quyền thần bí của kinh quân kia muốn gặp chủ soái, mọi người đều cảm thấy lo lắng.
Chỉ có Tưởng Chấn Hào biết được quan hệ thật sự của nữ nhi cùng người nọ là sắc mặt kỳ dị.
Còn đương sự ——
Trên chủ tọa.
Vân Khuynh hạ mắt, tựa như cân nhắc một lát, đột nhiên cười: “Truyền lời qua đi, ta đồng ý.”