Ân Diệp mắc chứng “Nghiện đan thạch*”, thậm chí ngay cả… Thánh thể cũng đã hoàn toàn hao hụt.
* Đan thạch (丹石): hay còn gọi là đan sa hoặc chu sa, thần sa. Là khoáng vật bao gồm thủy ngân (86.62%) và lưu huỳnh. Ngoài tác dụng là tinh chế thủy ngân hay làm thuốc màu, nó còn dúng để bào chế thuốc trung y có tác dụng an thần, hoặc gây choáng váng. (Theo Baike)
Lần này, cả tiền triều lẫn hậu cung đều đại chấn!
Thái Hậu hạ lệnh tra rõ người hạ dược.
Sau một phen nghiêm tra, chứng cứ đều hướng về phía Trân phi Hồ Tuyết Nhu ——
Trong một năm này, nàng ta đã cho Ân Diệp dùng một loại dược vật gây nghiện có lẫn nha phiến* do Nam Việt sản xuất, ý định không cần nói cũng biết.
* Thuốc phiện.
Ân Diệp biết được chân tướng, giận dữ, biếm Hồ Tuyết Nhu thành tiện nô, giải vào Tông Nhân Phủ.
Không ngờ còn chưa kịp xử trí, biên quan truyền đến tin tức —— Nam Việt tập kết năm vạn đại quân, tạo phản!
Sau khi triều đình tranh luận một phen, Trấn Bắc tướng quân Tưởng Chấn Hào tự đề cử mình, lãnh bảy vạn tinh binh nghênh chiến!
Nhưng còn chưa đi tiền tuyến, Nam Việt đã tiến tới rào rạt, thế như chẻ tre.
Thấy tình thế như vậy, cả trong triều lẫn dân gian Đại Ân đều lo sợ không yên.
Mà ở hậu cung, phong ba vụ án của Hồ Tuyết Nhu vẫn chưa qua đi —— Ân Diệp thường xuyên nóng nảy, căn bản không có cách nào ngăn chặn.
Trong lúc nhất thời, phong ba không ngừng.
Mà hai cỗ thế lực âm thầm điều khiển tình thế, cũng đã đến thời khắc đồ cùng chủy kiến*!
* Đồ cùng chủy kiến (图穷匕见): xuất phát từ “Chiến quốc sách - Yên sách tam” Kinh Kha giấu dao găm trong bản đồ để mưu giết Tần Thuỷ Hoàng, không may bị bại lộ. Bản đồ mở ra gần hết mới nhìn thấy dao găm. Cụm này có nghĩa là ý đồ được tiết lộ vào giờ khắc cuối cùng.
…
Chung Túy cung.
Nghe đồn vì Hoàng hậu quá lo lắng về việc của Hoàng Thượng, cũng nhiễm bệnh nặng, nằm trên giường không ra.
Hôm nay, chưởng ấn Tư Lễ Giám trong cung đột nhiên đến thăm.
“Lâu đại nhân.” Ngoài phòng ngủ chính, một đám cung nhân nghiêm nghị khom người.
Lâu Ẩn gật gật đầu: “Không cần đa lễ, hôm nay ta chỉ lo lắng cho nương nương, không biết bệnh tình hiện giờ của nương nương… Sao rồi?”
Dù sao quan hệ của hai người cũng “Đặc thù” ——
Mấy năm nay, theo kết giao ngày càng tăng lên, thân cận trước mặt thủ hạ, cũng tất nhiên không lấn át được.
Đương nhiên, hai người đứng ngồi cũng nghiêm cẩn, lại không sợ bị phát hiện “Chân tướng”, luôn luôn không chút nào che dấu.
Bởi vậy hiện giờ, Lâu Ẩn lấy thân phận cá nhân đơn độc đến thăm một phen, mặc dù không hợp quy củ, nhưng những cung nhân đã quen nhìn thấy hắn cũng không cảm thấy đột ngột.
Nếu là ngày xưa, Lâu Ẩn sẽ trực tiếp được đưa vào phòng ngủ chính.
Nhưng hôm nay…
“Lâu đại nhân có tâm.” Tư Cầm đáp lời trước, Mặc Họa càng ổn trọng hơn tiếp tục nói.
“…Bên ngoài nói do ưu tư lo lắng, tất nhiên là lời nói vô căn cứ. Chỉ là nhiều ngày nay thời tiết thất thường, đêm trước nương nương nghỉ ngơi nhất thời đã quên đắp chăn, canh thâm lộ trọng, mới cảm phong hàn. Thái y đã xem qua, nói là nửa tháng này cần tĩnh dưỡng cho tốt.”
Nàng cân nhắc, lại hướng về phía hoạn quan đại nhân vừa đến cửa cười nói: “Lúc này nương nương không tiện gặp khách, thỉnh Lâu đại nhân thứ lỗi.”
Hắn khẽ cười nói, khí độ trác tuyệt, đúng lúc toát ra ý tứ quan tâm.
“Nghiêm trọng như vậy? Ta có quen biết với viện khanh Vương thái y, tuy hiện giờ hắn chỉ khám và chữa bệnh cho Hoàng Thượng, nhưng nếu ta ra mặt, vẫn có thể âm thầm mời đến chẩn bệnh cho nương nương một chút.”
“Không…”
Tư Cầm theo bản năng bác bỏ, bị Mặc Họa âm thầm véo một cái, vội sửa miệng lại.
“Đa tạ Lâu đại nhân, nhưng lúc trước nương nương đã điều tạm viện sử Lý thái y chuyên điều dưỡng cho Thái Hậu đến, chắc sẽ không có sai lầm gì.”
Ánh mắt Lâu Ẩn ánh chợt lóe: “Nhưng…”
Còn chưa mở miệng, đã nghe trong phòng truyền ra một giọng nữ suy yếu quen thuộc.
“…Để, để hắn vào đi.”
Tư Cầm và đám người nhìn nhau, trong mắt xẹt qua sự khẩn trương.
Nhưng cũng không thể không lộ gương mặt tươi cười ra, mời người vào trong.
…Trong phòng, tràn ngập mùi thuốc nồng nặc.
Nữ từ ngày xưa dung sắc tuyệt diễm lại nằm trên giường, đắp chăn thật dày, sắc mặt tái nhợt, hiếm khi hiện ra vẻ đẹp yếu ớt.
Yếu ớt đến nỗi… Vô cùng chân thật.
Lâu Ẩn mới vừa bước vào trong phòng, vừa nhìn thấy không khỏi nhăn tuấn mi lại.
Ngay sau đó, hắn càng rời khỏi đám người Tư Cầm, bước nhanh tiến lên.
Giây lát sau đã đến trước giường: “Nương nương…”
“Lâu Ẩn.”
Vân Khuynh thấp giọng gọi người yêu, đôi môi khẽ run lên, hiện ra vẻ trắng bệch ốm yếu.
Thấy thế, trong mắt nam tử xẹt qua dị sắc, ngồi xuống bên giường, khẽ cúi đầu, trực tiếp thăm dò bên trong chăn.
Hàng mi dài của Vân Khuynh run lên, trong chớp nhoáng, chủ động vươn bàn tay mềm ra, chế trụ cổ tay hắn.
“…Lạnh.”
Nàng làm nũng cầm tay Lâu Ẩn, nâng tay hắn lên, kéo xuống, quyến luyến cọ xát vài cái trên má nàng.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
“Nàng đó.”
Lâu Ẩn chậm rãi trấn an, lại bất động thanh sắc mơn trớn mạch đập.
…Quả thật là triệu chứng phong hàn. Bệnh thật?
Hắn ngầm thở dài một hơi, lần này sắc mặt trở nên lo lắng rõ ràng.
“Ban đêm đá chăn? Nàng thật là…”
Lâu Ẩn ngưng nháy mắt, ngay sau đó, hiếm khi lại dông dài, cuối cùng, hắn nhìn vẻ mặt không phục của nữ tử trên giường, không kiềm được cười nhẹ ra tiếng.
“Khuynh Khuynh.”
Xưng hô thân mật, hắn đột nhiên cúi đầu xuống, nói bên tai nàng: “Dưỡng bệnh cho tốt. Nếu không, thiên hạ này…”
Ý tứ ẩn dụ rất rõ ràng —— Dù sao lúc này chính là lúc động tác của hai bên càng ngày càng nhiều.
“Ta… Đương nhiên biết.”
Thanh âm của Vân Khuynh khàn khàn.
Thời khắc đó, nàng nâng mắt lên, vẻ mặt khiêu khích lại xen lẫn không cam lòng —— phảng phất như buồn bực tại sao ngay lúc này mình lại nhiễm bệnh.
“Chàng đến khoe khoang chứ gì? Còn không mau đi đi…”
Giọng điệu lên án, Lâu Ẩn nhìn dáng vẻ tái nhợt này, trong mắt xẹt qua một tia đau lòng.
Ngay sau đó.
Hắn đột nhiên cúi người xuống, nâng mặt đẹp của Vân Khuynh lên, in lên đôi môi.
Một nụ hôn dịu dàng khó có được, lưu luyến đến cực hạn.
Nhiệt độ cao do phong hàn mang đến từ trong miệng nàng truyền ra, lan đến trong miệng nam tử.
Sau một lúc lâu, một nụ hôn kết thúc.
Trong mắt phượng của Vân Khuynh tựa như hiện lên hơi nước nhàn nhạt.
“Chàng… Không sợ lây bệnh à.”
Lâu Ẩn cười nhẹ ra tiếng: “Giúp nàng sớm khỏe lên một chút, không tốt sao?”
Trong lúc nhất thời.
Bốn mắt nhìn nhau.
Trong mắt cả hai đều có ý cười và dịu dàng tràn ra.
“Ta đi đây."
Cuối cùng, hắn nói xong những lời này, nhưng vẫn nhịn không được lại lần nữa cúi đầu, hết hôn lại hôn.
Sau một lúc lâu, mới hoàn toàn tạm thời buông nàng ra, xoay người rời đi.
“Lâu đại nhân đi thong thả.”
Trong tiếng cung tiễn, Lâu Ẩn đi một đường từ Chung Túy ra ngoài cung.
Thủ hạ đang chờ lập tức lên đón: “Đốc chủ.”
Hắn nhàn nhạt nói: “Hành động trước đi.”
“Này…” Mấy người cả kinh.
Chợt thấy nam tử cong môi mỏng lên, cười phong tư như thiên nhân: “Thời cơ đã chín muồi.”
Cùng thời khắc đó, tẩm điện Chung Túy cung.
Vân Khuynh đột nhiên xoay người đứng lên, hoàn toàn không thấy dáng vẻ ốm yếu vừa nãy.
Trên người lại là… Một bộ y phục cung nữ hạ đẳng tiêu chuẩn!
“Xe ngựa chuẩn bị xong chưa? Cửa thành bên kia như thế nào…”
Liên tiếp mấy vấn đề từ trong miệng nàng phát ra, đám người Tư Cầm đứng bên cạnh vừa trả lời, vừa giúp nàng dán mặt nạ da, bắt đầu tiến thêm một bước ngụy trang…
Ước chừng hai khắc sau.
Hết thảy đều ổn thoả.
Vân Khuynh ngồi trước bàn trang điểm, nhìn dáng vẻ chính mình đã hoàn toàn thay đổi, gật gật đầu.
Một bên, Tư Cầm muốn nói lại thôi.
“Nương nương… Lâu đại nhân…”
Lời còn chưa nói xong, Vân Khuynh lại hiểu được ý tứ của nàng ấy: “Cảm thấy hắn bị bổn cung chơi một vố, đáng thương à?”
“Không, không phải.”
Tư Cầm vội xua tay, nhất thời không biết nên tìm từ như thế nào. Đám người Mặc Họa ở bên cạnh cũng thấy rối rắm.
Thấy thế, Vân Khuynh không khỏi buồn cười.
Nàng biết, mấy cung nhân này thật ra chỉ là nghi hoặc: Nàng đã cùng Lâu Ẩn quan hệ thân mật như vậy, sao có thể không hề cảm thấy gánh nặng mà… Tính kế?
“Các ngươi tin hay không, vừa ra khỏi cung này, hắn tuyệt đối sẽ nhân cơ hội bổn cung ‘ sinh bệnh ’, hành động trước tiên.”
Vân Khuynh nhếch môi, đối với tâm tư của người yêu, nàng tự giác nghiền ngẫm đúng chỗ.
“A!?”
Bọn Tư Cầm trừng lớn mắt, hoàn toàn bị chuyện này làm hồ đồ.
Vân Khuynh vẫn cười đến rực rỡ.
Nàng và hắn, tất nhiên là người yêu sinh tử không rời, nhưng cũng là… Đối thủ tranh phong.
Sao nàng có thể nào rơi lại phía sau hắn chứ?
Nếu nàng đoán không sai, kế hoạch của Lâu Ẩn là ——