Trong đôi mắt trong suốt phản chiếu ra —— hai con quỷ dữ tợn, mà dưới gương mặt đáng sợ kia lại có thể mơ hồ thấy được diện mạo lúc còn sống.
Lại là… hai cha con Hiên Viên Vũ và Hiên Viên Bác!
Bọn hắn kéo lấy hồn thể tàn tạ, trên người vết thương chồng chất, vẫn như cũ duy trì hình thái đáng sợ trước khi chết.
Bên ngoài da thịt đỏ tươi thậm chí có thể thấy được xương trắng âm u.
Lúc này, đôi “cha con quỷ” này dìu nhau đi tới, vết máu thật dài uốn lượn phía sau.
Trên gương mặt vặn vẹo treo nụ cười âm quỷ; hai cặp mắt trắng dã khóa chặt thiếu nữ ngồi sau bàn.
Càng thêm tới gần…
Trên chỗ ngồi.
Đồng An Khả vẫn không hề có cảm giác mà phát ngốc.
Cô ta đang hồi tưởng lại ký ức đêm đó.
Trên thực tế, sáng sớm hôm sau, lúc Đồng An Khả tỉnh dậy ở rừng cây nhỏ quỷ dị kia, bên cạnh chỉ có Hiên Viên Bác và mấy tên bảo tiêu.
Còn lão giả cổ quái kia lại không thấy bóng dáng.
Ký ức của mọi người đều dừng lại ở thời điểm cô ta chạy trốn. Về sau đã xảy ra chuyện gì, tất cả đều trống rỗng.
Khi Đồng An Khả mờ mịt thất thố đã bị Hiên Viên Bác giận dữ bắt trở về nhà.
May mà đối phương vẫn chưa kịp xử trí cô ta thì đã bị cảnh sát tìm tới cửa ép vào kết cuộc mất mạng.
Sau khi Đồng An Khả thoát thân, nghe tin cha con Hiên Viên đã chết mới nhẹ nhàng thở ra.
Lại không ngờ.
Mấy ngày nay, không chỉ có tinh thần của cô ta uể oải nhanh chóng, hơn nữa lúc nào cũng cảm nhận được lạnh lẽo kỳ lạ.
Giống như đã quay lại những ngày “Gặp quỷ” trước đây!
Đồng An Khả đang nghĩ, đột nhiên rùng mình một cái, giương mắt mới phát hiện sắc trời đã sắp tối.
Mà xung quanh cô ta lại không có một bóng người.
Một loại hơi thở nhàn nhạt đáng sợ bỗng nhiên lan tỏa.
Trong lòng Đồng An Khả nhảy dựng, vừa định đứng dậy, lại bỗng nhiên cứng đờ.
…Rốt cuộc cô ta nghe thấy có tiếng bước chân sau lưng.
Kéo dài, lại kéo dài, nhưng chỉ qua mấy giây hình như đã gần trong gang tấc!
Đồng An Khả đột nhiên cắn môi, tự mặc niệm an ủi bản thân.
Chắc là bạn học nào quay lại tìm đồ bỏ quên thôi nhỉ?
Nhưng khi hơi thở âm lãnh kia càng thêm gần sát càng khiến lông tơ của cô ta dựng đứng.
Không, sẽ không…
Thiếu nữ thanh tú âm thầm nắm chặt quyền, lấy hết can đảm, nhìn xuống mặt đất.
Hoàng hôn lúc này, ánh chiều tà chiếu vào phòng học, chỉ phản chiếu ra bóng dáng của một mình cô ta.
Nhưng mà giờ khắc này, tiếng bước chân quỷ dị kia đã ngừng ngay phía sau!
Trong chớp nhoáng, Đồng An Khả chỉ cảm thấy trên vai bị đè nặng.
Cô ta cứng đờ cúi đầu, vừa nhìn, đã tức khắc hồn phi phách tán ——
Kia lại là… Một đôi tay tàn tạ loang lổ vết máu!
“A ——”
Tiếng thét chói tai thê lương nổ tung trong phòng học trống trải, Đồng An Khả kinh hoàng nhảy khỏi chỗ ngồi, định chạy trốn.
Nhưng từ sau đêm đó, tinh khí của cô ta uể oải tiều tụy, linh lực trong cơ thể hầu như tiêu tán không còn một mảnh.
Lúc này, chống cự gì đó căn bản là không thể nào!
Nháy mắt kia, khi một đôi tay tàn tạ khác quấn lên cổ, Đồng An Khả dễ dàng bị kéo trên mặt đất.
Thậm chí còn bị quăng ngã ngửa.
“Không…” Cô ta nức nở phát ra tiếng kêu đau.
Sau khi trừng mắt nhìn hai con quỷ vừa tới, đồng tử không khỏi khóa chặt!
Hai khuôn mặt quen thuộc.
Tuấn nhan của bạn trai cũ vẫn anh lãng như cũ, diện mạo đã từng nho nhã của ba chồng lý tưởng.
“Vũ… Bác trai…”
Đồng An Khả đưa ra một nụ cười khó coi, môi trắng bệch run rẩy.
Phía trên, Hiên Viên Vũ và Hiên Viên Bác đồng thời cười một cái, dường như vẫn nhớ tình cũ.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, hai gương mặt bình thường bỗng dưng biến đổi.
Vặn vẹo, rất nhanh đã nhầy nhụa máu me, thân thể cũng khôi phục dáng vẻ thịt nát nguyên bản.
“A!!!”
Đồng An Khả hoảng sợ trừng lớn mắt, giãy giụa muốn đứng dậy.
Lại bị Hiên Viên Vũ nắm tóc, nhấc lên.
“Tiện, tiện nhân…”
Nam quỷ dáng vẻ đáng sợ cười quỷ quyệt, bỗng nhiên vươn móng tay đen dài giận dữ cào lên da thịt cô ta.
Một bên, Hiên Viên Bác phụ họa thấp giọng kêu gào, đột nhiên hóa thành một đoàn âm khí, thẳng tắp lao tới.
Bọn họ đều là âm sát cấp thấp nhất, thủ đoạn công kích cũng không cao minh.
Nhưng đối phó Đồng An Khả vẫn hoàn toàn đủ.
“Á…”
Trong nỗi đau da thịt do dao cùn ma sát, đồng tử cô ta dần dần tan rã, ý thức trở nên mơ hồ lên, rồi lại rơi vào ảo giác càng đáng sợ hơn ——
Những lệ quỷ chết oan gào rống, lên án, chui vào trong thân thể kẻ thù, tranh nhau cắn xé.
Thậm chí bức cả hồn phách ra, cắn nuốt từng chút…
Đây đúng là tình trạng khi cha con Hiên Viên tử vong.
Hiện giờ, Đồng An Khả trải nghiệm một lần, cũng rơi vào điên cuồng như thế.
Cô ta điên cuồng lăn lộn, bỗng nhiên linh lực tuôn ra, hất hai tên quỷ trên người xuống.
Sau đó nghiêng ngả lảo đảo muốn chạy ra cửa.
Cha con Hiên Viên từ vũng máu bò dậy, định hung hăng nhào tới.
Giây tiếp theo.
Ba luồn sáng màu vàng chợt lóe, hoàn toàn chui vào trong thân thể một người hai quỷ.
Nháy mắt chế trụ tất cả hành động.
Hiện trường phim kinh dị lớp A năm hai, giống như bị NG, thoáng chốc vắng lặng.
“Thẩm…”
Một lát sau, âm tiết nghẹn ngào từ trong cổ họng Đồng An Khả gian nan phát ra.
Cô ta không thể tin nổi nhìn thiếu nữ mỹ lệ đang chậm rãi bước vào.
Đúng là Vân Khuynh.
Bên cạnh còn có một cô gái váy đỏ đầy âm khí.
Phía sau là một người đàn ông quỷ mị vận huyết y lẳng lặng đứng, có vẻ hờ hững nhưng ẩn ẩn lại bày ra tư thái bảo vệ.
Nhìn đến đây, Đồng An Khả bỗng chốc cắn môi, ghen ghét thật sâu hiện lên trong lòng, trong lúc nhất thời còn áp đảo cả kinh hoàng cận kề cái chết vừa rồi.
Vân Khuynh thấy thế nhướng mày, nhìn thấy sự ghen tị tràn đầy trong cặp mắt kia, trong mắt hiện lên một tia trào phúng.
“Cô!”
Đồng An Khả thấy biểu cảm trong chớp mắt của nàng đó, khàn giọng la nhỏ: “Đừng đến…”
Còn chưa dứt lời, Vân Khuynh không chút để ý liếc nhìn vị “Khí vận chi nữ”, này, trực tiếp tung ra một lá bùa!
Trong nháy mắt, Đồng An Khả bị cứng đờ mà không thể di chuyển, chỉ có thể trơ mắt nhìn ánh sáng vàng lần nữa chui vào trong cơ thể.
Sau một lúc hoảng hốt, lại cảm giác tâm thần hơi thanh tỉnh, trong giây lát lại hoảng sợ trừng lớn mắt.
Cô ta đã nhớ ra tất cả ——
Hành lang kinh hồn, đêm vũ hội bị phá giải thuật đổi mệnh, đêm mưa biết được bí mật kinh thiên…
Cho dù thân thể bị cố định, giờ khắc này, Đồng An Khả vẫn có cảm giác lông tóc dựng đứng, thậm chí đến hô hấp cũng càng thêm dồn dập.
Những việc này lại lần nữa hiện lên trong đầu, rốt cuộc cô ta cũng nhớ lại, khi đứng trước mặt Vân Khuynh và Kỳ Tế, chính mình đã bất lực đến cỡ nào!
Thoáng chốc, những buồn cười ghen ghét kia đã bị đè ép bởi kinh sợ cực hạn.
Trong lúc nhất thời, sắc mặt Đồng An Khả trắng bệch, cầu xin nhìn thiếu nữ đối diện.
Giây lát sau lại bỗng nhiên chuyển sang người đàn ông phía sau.
Vân Khuynh nhìn cô ta, trong mắt toát ra ánh sáng khó hiểu, không tỏ ý kiến.
Ngay cả Kỳ Tế cũng đứng yên như cũ, không dao động dù chỉ một chút.
Đồng An Khả thấy thế, trong lòng hơi khựng lại.
Chẳng lẽ kết cục hôm nay sẽ phải chết?
Không!
Trong chớp nhoáng, cô ta cắn răng mặc niệm pháp quyết ——
Áp bức một chút linh lực cuối cùng trong cơ thể, vận chuyển năng lượng lên hai mắt.
Khi lần nữa nâng mi mắt lên, cặp mắt chứa đầy mệt mỏi kia lại tỏa ra chút thần thái mị hoặc.
“Sau này tôi sẽ sửa đổi!”
Trong tiếng vội vàng cam đoan, thiếu nữ thanh tú nước mắt ướt lông mi, lộ ra dáng vẻ điềm đạm đáng yêu thanh tao.
“Nếu như vậy, anh cũng không cần nhiễm sát nghiệt… Thả tôi đi…”
Ngữ khí lại cố tình mềm nhũn.
Ánh mắt khiến tâm thần lay động lại không biết rốt cuộc là đang nhìn ai?
Tóm lại, chỉ cần không công kích là được rồi.
Giây tiếp theo.
Lại thực sự có một người, đáp ứng cô ta: “Có thể.”
^-^-^-^-^-^-^
Xì poi chương sau:
Giống như trở lại lần đầu tiên gặp hắn đêm đó ở kiếp này, nàng bắt được hắn, nhưng chạm vào được chỉ là lạnh lẽo thấu xương.
Cuối cùng sau khi bóng tối đã rút đi, chỉ còn lại một người, bừng tỉnh như giấc mộng.