Người đàn ông tuấn mỹ an tĩnh nằm trong quan tài, dáng vẻ an tường, phảng phất chỉ như đang ngủ.
Nhưng sự thật lại tuyệt nhiên không hề tốt đẹp như mặt ngoài.
Phía ngoài quan tài có khắc phù văn phong ấn hồn phách.
Hắn nằm trong đó, trên áo sơmi và quần tây vốn màu đen lại... thấm đẫm máu.
Cho dù đã qua nhiều năm nhưng vẫn đỏ tươi như cũ.
Bởi vì trên người hắn bị đóng phệ hồn đinh chằng chịt không thể đếm hết!
Toàn bộ xương cốt đã bị đứt đoạn, da thịt bằng phẳng khắp nơi rách ra.
Đương nhiên, những miệng vết thương đáng sợ đó đều bị che hờ dưới lớp vải đen thuần.
Nhưng trong mắt một thiên sư, lại không chỗ nào che giấu được.
Vân Khuynh không kiềm được run rẩy.
Tim trở nên đập nhanh trong chớp mắt, giống như có lưỡi dao sắc bén đâm vào, đau đớn thấu xương.
Nàng khẽ nhắm mắt, phủ tay lên thân thể lạnh như băng kia.
Giây lát sau, đầu ngón tay kẹp lấy một lá bùa, phóng ra.
Ngọn lửa màu đen cháy lên nhưng lại bị một sức mạnh kỳ lạ khống chế.
Ánh mắt Vân Khuynh hơi ngưng lại, nhìn qua ——
Xung quanh người trong quan tài tỏa ra quỷ khí, phía trên hiện lên một sợi dây xích âm trầm.
Đó chính là “Khóa vạn quỷ”, dùng vô số lệ quỷ luyện thành quỷ binh, tạo thành trung tâm của âm trận, gắt gao trấn áp người yêu của nàng.
Âm khí tung hoành, trong chớp mắt đã cắt qua ngón tay Vân Khuynh.
Máu đỏ tươi từ đầu ngón tay trắng muốt rơi xuống, nàng lại giống như chưa nhận ra, chỉ ngơ ngác nhìn thi thể trong quan tài.
Thậm chí có thể tưởng tượng ——
Đau đớn mà hắn phải chịu đựng khi bị vạn quỷ phệ hồn hàng đêm.
Hiện giờ cho dù đã luyện hóa xiềng xích, vẫn như cũ bị giam tại đây, không thể thoát thân…
“Tí tách.”
Nháy mắt khi giọt máu rơi trên sợi xích kia, Vân Khuynh cảm thấy trên người chợt nặng.
Ý lạnh cực hạn lan tràn.
Nàng giương mắt lên, quả nhiên bắt gặp khuôn mặt quỷ mị kia.
Kỳ Tế khẽ rũ mi mắt, ôm chặt lấy thiếu nữ trong lòng ngực: “Có gì đẹp mà nhìn?”
Hắn hờ hững nói, ánh mắt lướt qua thi thể của chính mình trong quan tài, rất nhanh đã xuống khỏi người nàng.
Giống như… Hoàn toàn không thèm để ý.
Trong lòng Vân Khuynh lại run lên.
Trong nháy mắt, nàng quay đầu, đối diện với ánh mắt của Kỳ Tế, trong miệng đắng chát.
Sao có thể… Không để ý chứ?
Mặc dù lớp ngụy trang của hắn dường như không chê vào đâu được.
Nhưng Vân Khuynh vẫn thấy được, cảm nhận được ——
Phía sau đôi mắt quỷ đó là lạnh lẽo băng hàn, che giấu oán khí thật sâu; cánh tay dài lạnh như băng đang ôm hông nàng kia khẽ run đến mức khó nhận ra.
Bởi vì chết thảm mà hóa thành quỷ, khi đối mặt với thi thể bị tra tấn của mình… Không có con quỷ nào lại không thèm để ý.
Lẽ ra phải ngược lại, trở nên điên cuồng, đánh mất thần trí, mới là phản ứng bình thường.
Nhưng giờ phút này, hắn lại kìm nén tất cả, duy trì dáng vẻ hờ hững.
Đơn giản là vì muốn trấn an nàng mà thôi.
Đây mới chính là người yêu của mình…
Tay Vân Khuynh khẽ run, càng dựa sát vào trong lòng ngực Kỳ Tế, đồng thời nâng tay lên, phủ lên mu bàn tay của hắn.
Chỉ là, cho dù có thể tiếp xúc…
Nhiệt độ của quỷ hồn vẫn lạnh như cũ.
Cỗ âm khí kia thấm thấu vào da thịt, nàng không khống chế được mà hơi rùng mình, nhưng vẫn bướng bỉnh dựa sát vào hắn như cũ.
…Ánh mắt Kỳ Tế hơi ảm đạm, càng thêm ôm chặt lấy nàng.
Giây tiếp theo, hắn nâng ngón tay bị cắt qua của nàng lên.
Nháy mắt khi ngón tay lại chảy máu, Kỳ Tế nhẹ nhàng ngậm lấy miệng vết thương kia…
“Ầm đùng ——”
Bầu trời tối đen như mực.
Đã đến nửa đêm, trên không trung sấm chớp không ngừng, mưa to tầm tã.
Giữa rừng cây nhỏ quỷ dị bỗng dưng truyền ra tiếng kêu thảm thiết ——
Lão giả có bộ mặt dữ tợn ôm đầu, tê liệt ngã xuống mặt đất, bị lệ quỷ do cờ vạn quỷ triệu hồi ra cắn xé.
Thân thể không ngừng bị tra tấn.
Thời gian dần trôi, tâm thần ông ta trở nên bất ổn, ngay cả hồn phách cũng bị tách ra, dại ra tung bay bên cạnh.
Còn chưa kịp phản ứng, nhóm quỷ cười cười, lại lần nữa bao vây, không kịp chờ mà cắn nuốt.
Bọn họ đều đã từng bị lão giả này luyện hóa sinh hồn.
Chủ nhân mới hiện giờ đã giải trừ trói buộc của cờ vạn quỷ, những lệ quỷ này đều lựa chọn chết cùng kẻ thù!
“Ầm ầm ầm!” Lại là một đợt sấm sét vang lên.
Tiếng kêu thảm thiết của lão giả đột nhiên im bặt.
Nháy mắt khi sấm chớp chiếu sáng khu rừng kia, đoàn quỷ ảnh cùng với thân thể kia đã hoàn toàn biến mất.
Đồng thời, mưa to gột rửa bùn đất.
Tên đàn ông trung niên, thiếu nữ thanh tú cùng với mấy tên to con vẫn ngã ra một bên như cũ, hôn mê bất tỉnh.
Trong một chiếc quan tài dưới hố sâu, người đàn ông tuấn mỹ như đang ngủ say nằm trong đó.
Bên cạnh quan tài, quỷ linh yêu mị vận huyết y đang ôm chặt lấy thiếu nữ xinh đẹp.
Giọt nước lạnh băng rơi xuống xung quanh.
Thân hình nàng được hồn thể của hắn bao bọc toàn bộ, không hề bị ướt dù chỉ một chút.
Trong trời đêm, trăng sao ảm đạm.
Dưới đất trời u ám, người đàn ông quý trọng hôn nhẹ lên ngón tay thiếu nữ.
Nàng lại nhón chân, cắn lên khóe môi lạnh như băng của hắn.
Chớp mắt kia, cuối cùng cũng có lạnh lẽo đọng trên má, chậm rãi thấm vào cổ áo.
Không phải mưa, mà là… Nước mắt.
*
Hơn một tháng sau.
Một đám học sinh Thánh Nặc lần lượt biết đến những tin tức khiến người ta phải trợn mắt há hốc mồm ——
Đầu tiên, cảnh sát đã chính thức xác nhận, Hiên Viên Vũ chính là chủ mưu vụ hung án ba năm trước, vì lúc hắn ta gây án đã qua tuổi 14 nên phải chịu phạt mấy năm.
Tiếp đó, bản án Hiên Viên Bác giết người đã được thành lập, truyền thông bốn phía đưa tin, khiến xã hội phẫn nộ.
Sau khi cảnh sát điều tra vụ án còn phát hiện càng nhiều việc khủng bố xấu xa hơn trong gia tộc.
Chưa kể đến giao dịch phi pháp, xây dựng sản nghiệp cờ bạc…
Đáng sợ nhất chính là, từ trên gia chủ đến dưới bàng chi, trên tay đều dính máu tươi của rất nhiều người!
Những sự tích khiến người ta hãi hùng khiếp vía không ngừng khuếch tán, Hiên Viên gia nhanh chóng đốt “Lửa” khắp Trung Quốc.
Rất nhanh, trong lúc vạn chúng mong đợi đã ầm ầm sụp đổ.
Hai cha con Hiên Viên Bác và Hiên Viên Vũ rơi vào cục diện bị bắt vào tù.
Lại không ngờ.
Hai người còn chưa bị phán tội thì đã chết bất đắc kỳ tử trong nhà giam!
Sau khi tin tức này truyền ra, tất nhiên sẽ đưa tới sóng to gió lớn.
“Haizz, cậu nghĩ hai người kia đến cùng là…”
Thánh Nặc, lúc tan học.
Một nữ sinh lớp A năm hai vừa thu thập cặp sách, vừa thần bí bàn luận đề tài này ——
“Mình cảm thấy có lẽ bọn họ bị oan hồn lấy mạng không chừng.”
“Không, không thể nào?”
“Nhưng nghe cũng có lý đấy, nghe nói tình trạng thi thể của hai người đó vô cùng khủng bố, giống như đã bị cái gì cắn xé thành thịt nát vậy…”
“A a a! Đừng nói nữa, mình nổi hết da gà rồi nè…”
Cuộc nói chuyện phiếm dần dần nghiêng về hướng thần quái, một nữ sinh vừa định hét lên đã bị một tiếng “Rầm ——” cắt lời.
Mấy người lập tức cứng họng, lần theo động tĩnh nhìn lại, không khỏi bĩu môi.
“Thì ra là Đồng An Khả, hù chết mình.”
“Cậu ta cố ý à?”
“Ai biết, kề từ khi Hiên Viên gia xảy ra chuyện, cậu ta vẫn luôn kỳ kỳ quái quái.”
“Phải. Mình cảm thấy, tinh thần của cậu ta sa sút hơn mười mấy tuổi, lại còn âm trầm…”
“Trời ạ! Đừng nói nữa, đi nhanh đi.”
Nhóm nữ sinh nhỏ giọng bàn luận, nhìn người tiều tụy bên kia, hãi hùng khiếp vía rút lui.
Mặt trời chiều ngã về tây, trong phòng học dần dần trống vắng.
Chỉ có Đồng An Khả nằm liệt tại chỗ ngồi, hai mắt dại ra.
Kỳ thật cho tới bây giờ, ký ức của cô ta vẫn vô cùng hỗn loạn.
Đêm hôm đó, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?
Đồng An Khả ngơ ngác suy nghĩ, lại không nghe thấy —— tiếng bước chân quỷ dị vang lên sau lưng.
Nhưng trong phòng học rõ ràng còn người nào!
Thậm chí, toàn bộ khu dạy học dường như đều trống trải.
Nhưng một đôi mắt u ám lạnh lẽo, thu hết thảy vào đáy mắt.
…Vân Khuynh đứng ở hành lang lặng yên không một tiếng động, cách cửa sổ lẳng lặng nhìn qua.