“Hứa tiểu thư, cô hãy nhớ cho kỹ, anh ấy là… người của tôi.”
Giọng nói của nàng trầm thấp mà vô hại, mặt mày giãn ra, dung sắc rực rỡ.
Chỉ có trong đáy mắt hiện lên một tia lạnh lẽo khiến cả người cô không rét mà run.
Dưới tầm mắt áp bách này, Hứa Song Song càng thêm run rẩy, mặt đẹp tràn đầy bụi bặm càng trắng bệch đến cực điểm.
Nhìn thấy vẻ mặt này, Vân Khuynh không chút để ý mà khinh thường.
“Chỉ bằng dáng vẻ này của cô, thật đúng là…” Ngữ điệu của nàng đầy khinh bỉ, cuối cùng hộc ra bốn chữ: “Không biết lượng sức.”
Dứt lời đã trực tiếp buông lỏng tay ra.
Tiếp theo trong nháy mắt.
Hứa Song Song ở tại chỗ lảo đảo vài bước.
Trọng tâm không vững, đột nhiên “Rầm ——” một tiếng lại ngã xuống.
Vân Khuynh nhăn mày, sắc mặt vi diệu nhìn cô một cái.
Cùng thời khắc đó, mấy quan quân rốt cuộc cũng tiến vào.
“Ngũ tiểu thư…”
Mấy người nôn nóng mà kêu lên, lại nhìn thấy tình huống trước mặt, hoàn toàn ngây người ——
Chỉ thấy tư thế của Hứa Song Song tư chật vật ngã trên mặt đất, hai chân mở rộng.
Váy công chúa thấp ngực bị tốc lên, một người đang đứng gần, liền nhìn thấy dưới thân cô…
Cũng không phải là phong cảnh kiều diễm gì.
Bởi vì, trên vải dệt ren trắng đen, một dòng nước tanh tưởi đang chảy ra.
Vậy mà… Bị dọa đến nỗi tiểu ra trước mặt mọi người!
* Editor: Dương Gia Uy Vũ
Lúc chạng vạng.
Một loạt tiếng “Leng keng” thật lớn vang lên, trong nhà nghỉ kiểu tây tại câu lạc bộ đang nổ tung.
Cùng thời khắc đó.
Tiếng quát tháo nghẹn ngào vang lên: “Cút! Các người cút đi hết cho tôi!”
Hứa Song Song ở phòng khách đang không ngừng phát tiết, điên cuồng ném đồ xuống mặt đất.
“Ngũ tiểu thư…”
Mấy quan quân được Hứa Quảng Hào lưu lại bảo vệ cô đang đứng ở một bên, cố nén cảm xúc, vừa định tiến lên khuyên vài câu ——
Hốc mắt Hứa Song Song đỏ hồng trừng mắt nhìn bọn họ, mở miệng đầy dao nhọn.
“Cút! Dám trơ mắt nhìn bổn tiểu thư bị khi dễ, còn chiếm tiện nghi của tôi, đám phế vật các người, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga…”
Cô lớn tiếng mắng, hoàn toàn không dám nhớ lại bộ dáng chật vật lúc chiều kia của mình, đối với mấy người này, càng thêm hận ý mười phần, nghiến răng nghiến lợi.
Lại không thấy được, mấy quan quân bỗng dưng bị quát mắng như vậy, vẻ mặt khó coi đến cực điểm ——
Đều là đàn ông đầy nhiệt huyết trong quân!
Lại bị phái tới bảo vệ cô tiểu thư nũng nịu này, vốn đã không tình nguyện.
Rõ ràng là cô ta không bằng người bị người khác chơi xỏ…
Mà bọn họ đã lo lắng nên đưa người trở về, lại bị trả đũa, hung hăng nhục nhã!
Trong lúc nhất thời, mấy người vốn ngại với uy thế của Hứa Quảng Hào không dám phản bác nhưng trong lòng đã giận dữ vô cùng.
Mà lúc này.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Lại có người nhớ tới không ít anh em lúc trước đã hy sinh vì kế hoạch “Đánh bất ngờ” không đáng tin cậy, người đề nghị lại chính là vị đại tiểu thư này… Càng thêm giận tới cực điểm!
May mà, khi mấy người quan quân thiếu chút nữa kiềm chế không được mà ra tay thì ——
Hứa Song Song rốt cuộc tạm thời phát tiết xong, miễn cưỡng bình tĩnh lấy lại một chút hình tượng: “Đi ra ngoài!”
Mấy người liếc nhau, rốt cuộc ngăn chặn cảm xúc, quay đầu rời đi.
Hứa Song Song lại không để ý bọn họ như thế nào, chỉ là thẳng tắp nhào xuống sô pha.
Xụi lơ xuống, cô sờ sờ cái bụng ——
Bụng nhỏ dưới tay lại vững vàng vô cùng.
Cho dù trước đó té ngã mấy lần nhưng tình trạng vẫn rất tốt đẹp.
“Không…” Hứa Song Song không khỏi cắn cắn môi, thần sắc trắng bệch.
Cho dù đây có thể là đứa con duy nhất trên đời này của cô…
Nhưng nếu không thể mang đến cho cô một người đàn ông xuất chúng, thì có ích lợi gì!?
Chẳng lẽ… Thật sự phải ngoan ngoãn gả cho Cốc Bách Phong?
Hứa Song Song đột nhiên nắm chặt tay, móng tay dài đâm vào da thịt.
Gã đàn ông kia tám chín phần mười đã không thể xoay người được nữa.
Một người phụ nữ thời đại mới trẻ tuổi mỹ mạo như cô, sao có thể gả cho loại người này làm bà thím già!?
Không!
Nghĩ đến tình huống đáng sợ như vậy, trong lòng Hứa Song Song đại chấn.
Vẫn là nên tìm một mục tiêu khác!
Nhưng Lục Thiếu Ngự kia…
Mới vừa nhớ tới người đàn ông lạnh lùng kia, bỗng dưng, thân ảnh ác ma lại hiện lên trong đầu.
“A!”
Giây tiếp theo, Hứa Song Song vô ý thức ôm đầu, đột nhiên hét lên.
Trận thi buổi chiều kia, thật sự là để lại bóng ma quá lớn.
Kẻ điên Quý Vân Khuynh kia!
Editor: Dương Gia Uy Vũ
Hứa Song Song run sợ cắn răng, nhớ tới kỹ thuật bắn súng như thần của cô gái đẹp đẽ ki chỉ cảm thấy vô cùng kinh sợ… Nhưng mà.
Còn có ghen ghét và phẫn hận dày đặc, không kiềm được từ trong lòng toát ra.
Rốt cuộc, cô là thiên kim của đại soái Giang Nam.
Ở giữa thiên hạ như mặt trời ban trưa… Con ả kia cho dù lợi hại cũng không dám thật sự giết mình…
Trong lúc nhất thời, Hứa Song Song nhắm mắt lại, không ngừng tìm lý do ——
Dần dần, lại lựa chọn “Quên” đi sự đáng sợ của Lục Thiếu Ngự trong đêm đánh bất ngờ trước kia, lại lần nữa thôi miên chính mình thành công.
Khoảng mười phút sau.
Khi cô mở mắt ra lần nữa, mặt ngoài đã hoàn toàn khôi phục cảm xúc.
Phải.
Chỉ cần không đối đầu trực tiếp với con ả kia là được…
Hứa Song Song lải nhải mặc niệm, rốt cuộc vẫn không cam lòng từ bỏ Lục Thiếu Ngự.
Cô lại nghĩ đến, cho dù Quý Vân Khuynh lợi hại cỡ nào, cũng chỉ là xuất thân thôn phụ, là hàng secondhand đã ly hôn…
Vậy mà lại dám đi thông đồng với thiếu soái quân phương Bắc!
Dựa vào cái gì mà cô phải từ bỏ?
Chờ đến khi cô bắt được Lục Thiếu Ngự, mối hiểm họa Quý Vân Khuynh này tất nhiên cũng không tính là cái gì…
Nghĩ xong, trên mặt Hứa Song Song hiện lên một tia đắc ý, không khỏi suy tính tiếp.
Rốt cuộc, lại lần nữa quay lại chủ ý đã định ban đầu ——
Hứa Quảng Hào đã sớm nhờ ông chủ Vương đưa chìa khóa phòng của Lục Thiếu Ngự cho cô.
Chờ đến buổi tối, cô hạ một chút thôi tình hương, dưới sự yểm hộ của mấy tên phế vật kia, đưa hắn vào trong phòng này dụ dỗ một phen…
Hứa Song Song vô cùng tự tin.
Bằng kỹ xảo của cô, chỉ cần vừa lên giường, tuyệt đối làm hắn ********!
Sau một đêm xuân phong, trong bụng của mình lại có, Lục Thiếu Ngự còn có thể không nhận sao?
*
Bóng đêm u ám.
Trong câu lạc bộ ngoại ô, các khu đều đã tắt đèn nghỉ ngơi, bên ngoài đều là một mảnh yên tĩnh.
Cho đến một giờ sáng ——
Trong một phòng nhỏ ở tầng hai, bỗng dưng truyền ra… âm thanh giao hợp ****.
“A ~ ưm ~ lớn quá, nhanh…”
Tiếng rên rỉ nũng nịu, cùng với giọng nam thô ách vang lên, ở giữa lại có âm tiết kì dị…
Theo gió đêm mà phiêu tán rõ ràng, tràn ngập ý vị làm người khác mặt đỏ tim đập.
Trong không gian đơn độc truyền ra một lúc lâu ——
Bỗng dưng.
Trong bóng đêm, lại có vài tiếng bước chân hơi loạn vang lên.
Sau một lát, toàn bộ gian phòng đều sáng đèn.
Giây tiếp theo, một tiếng rống to nổ tung từ lầu hai, như sấm sét cắt qua màn đêm tĩnh lặng ——
“Hứa Song Song!”
Cốc Bách Phong khó có thể tin nhìn bạn gái khỏa thân đang cùng đàn ông giao triền trên giường, hốc mắt sung huyết.
“Tiện nhân!”
“Ưm ~ ai? A ~ mau…”
Ánh đèn chói mắt chiếu vào mắt, tiếng rống giận điếc tai nổ vang bên tai, cô gái trên giường vẫn như cũ không hề tỉnh lại từ trong mê dục.
Thấy thế, khuôn mặt tuấn tú nho nhã của Cốc Bách Phong thoáng chốc vặn vẹo, điên cuồng nhào về phía Hứa Song Song.
“Cô có nhớ là trong bụng mình còn mang cốt nhục của Cốc gia hay không…”